Tại phong bệnh Vip ...
Băng Tuyết Linh cô mừng sắp khóc rồi. Vì sao ư!? Đơn giản là cô được xuất viện rồi. Có thể tránh ra cái tên Âu yêu nghiệt, Âu cáo già, Âu hồ ly này rồi. Ôi! Muốn khóc quá... Hơn một tuần ở cùng phòng bệnh với tên này không có ngày nào là cô không tăng xông, không điên lên. Hớn ha hớn hở thu dọn đồ đạc thì cảm thấy không khí trong phòng bệnh càng ngày càng lạnh nha. Quái thật ~ Rõ ràng máy lạnh không mở mà sao lại lạnh thế nhỉ???? Thấy ớn xương sống theo bản năng cô xoay người lại thì thấy cái bản mặt hại nước hại dân của Âu yêu nghiệt ở trước mặt cô từ lúc nào không hay. Mặt hắn càng lúc càng đen nha, người lại còn tỏa ra hàn khí nữa. Âm thầm nuốt nước bọt lùi lại một bước cười xuề xòa một cái
" Em hình như rất vui vì được xa tôi thì phải? " Âu yêu nghiệt híp mắt thâm trầm nhìn Băng Tuyết Linh. Giọng nói nguy hiểm pha chút nguy hiểm như kiểu muốn ám chỉ " Em thử nói đúng xem "
" Hahaha... Được xuất viện ai chẳng vui. Dù sao cũng cảm ơn anh thời gian qua đã " chăm sóc " cho tôi " ờ! Anh chăm sóc tốt tới mức tôi xíu nữa tăng xông mà chết. Nhưng cũng không phải nói sai! Ngoài việc trêu chọc cô ra thì hắn cũng khá quan tâm chăm sóc sức khỏe cho cô cẩn thận.
Đang miên man suy nghĩ thì môi cô đã bị môi của Âu yêu nghiệt phủ lên. Nụ hôn này không giống như những nụ hôn lúc trước mà nụ hôn này bá đạo độc chiếm như kiểu đang muốn đanh giấu chủ quyền điều gì. Cô chưa kịp tiêu hóa hết thì Âu yêu nghiệt đã rời khỏi cô mang theo một chỉ bạc ám muội. Âu yêu nghiệt thấy cô thất thần thì tà mị cười nói
" Không nỡ rời khỏi môi tôi sao!? Bảo bối "
Tiếng nói như kéo cô về hiện thực. Mặt đỏ như gấc, cô thật sự rất xấu hổ nga ~ Đáng lẽ phải đẩy hắn ra chứ, sao lại thuận theo hả trời??? Mình như thế này từ bao giờ vậy. Định nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Âu yêu nghiệt dùng ngón tay chặn lại
" Nụ hôn này đính chính em thuộc quyền sở hữu của tôi... Cho nên bảo bối! Không được phép quên tôi, trong tâm trí em phải luôn có tôi và... trái tim em không được chứa chấp hình bóng của người con trai khác. Bởi vì trái tim, linh hồn,thân thể em đều là của tôi "
Mặt cô bây giờ đỏ đến mức có thể rỉ ra máu, hắn đang nói cái quái gì vậy hả trời!?? Đúng là đồ điên mà. Đáng lẽ hắn phải ở trong bệnh viện tâm thần mới đúng. Đẩy Hàn Phong ra, cô quát lên
" Anh lên cơn nữa hả đồ điên " Quát xong cô lập tức kéo vali bỏ chạy. Ở đây thêm tí nào nữa chắc cô tìm cái hố mà chui xuống quá.
Chạy đến phòng bệnh của Sở Minh Hiên để chào tạm biệt. Mở cửa bước vào chưa gì cô đã một cái gối phang thẳng mặt
" Sở Minh Hiên em làm cái quái gì vậy hả???"
" Ớ chị!? Em tưởng còn tưởng mấy đứa vệ sĩ "
" Hừ! Chị đến tạm biệt em, hôm nay chị sẽ xuất viện "
Đoàng ~ Sét đánh ngang tai. Sở Minh Hiên nhìn chằm chằm Băng Tuyết Linh, hốc mắt đỏ hoe... Cậu đây đang dùng " mỹ nhân kế " kết hợp với khổ nhục kế mà
" Linh Linh! Chị bỏ rơi em một mình cô đơn lẻ loi ở cái bệnh viện này sao!? Không có chị ở đây với em... em biết sống sao đây "
Ặc ~ cái biểu cảm này là gì đây. Muốn đòi mạng nữ nhân đây mà
" Ahahaha ~ Chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau mà, đây là số điện thoại với nick Facebook, Zalo, Weibo của chị " Băng Tuyết Linh đưa một tờ giấy cho Sở Minh Hiên. Đôi mắt hoa đào của con sói nào đó lóe sáng lên nhanh chóng nở nụ cười phong hoa vạn thuỷ, móng vuốt nhanh chóng vồ lấy tờ giấy trong tay cô.
" ờ vậy tạm biệt và hẹn gặp lại chị nha " Sở Minh Hiên hôn gió tạm biệt cô, nụ cười rạng ngời mà không chói lóa
Ặc ~ Lật mặt con nhanh hơn lật sách thằng nhóc con này không đi làm diễn viên thì phí.
Tạm biệt Sở Minh Hiên xong cô lập tức ra khỏi bệnh viện mỉm cười bẫy tay với Mai Thiên Tịch. Ai nha ~ Sau bao nhiêu ngày vắng bóng cuối cùng anh cũng ló cái bản mặt tiểu mỹ thụ ra.
" Hey ~ Nấm lùn. Nhớ tôi không???"
" Ai là nấm lùn??? Nhớ cậu á!? Không có "
" Vô tình thế. Lên xe đi, Thiên Bảo và Ngọc Vy đang đợi ở nhà đó "
Cô bước vào xe Mai Thiên Tịch mà không biết vẫn luôn có ánh mắt từ trong bệnh viện vẫn luôn nhìn chằm chằm cô ( Biết ai rồi ha(=^.^=)).
Tiết lộ bí mật: Chương sau sẽ là màn gặp gỡ " đặc sắc " giữa Linh tỷ và hai nam chủ mới ~^O^~