Trong nhà, Kim Jong Dae nhàn nhã ngồi đọc báo thì bỗng nhiên nó chạy xuống,vẻ mặt hốt hoảng.- Đi, đi mau, Dae Han nguy rồi.
Chưa đợi hắn ỏ ê điều gì,nó đã lôi xềnh xệnh hắn ra ngoài xe.Dù không phải chuyện của hắn nhưng cũng có một chút lo ngại.
Bệnh viện...
Sau khi hỏi bác sĩ về số phòng của Dae Han,nó chạy như điên dại,Dae Han là người bạn mà nó yêu quý nhất,cậu ấy mà có làm sao thì bên cạnh cô,còn ai?
- Này, Dae Han sao rồi.
Nó nắm chặt lấy tay Sae Li.
- Cậu ấy không được tốt,hôn mê sâu và chấn thương cơ.
Sae Li nắm chặt lấy hai vai nó,trấn an,thực sự cô rất muốn nói dối,nhưng trước mặt Seul Gi,cô chẳng thẻ nào làm được.
Bỏ mặc câu trả lời của Sae Li,nó đẩy cửa phòng bước vào,trong phòng sực mùi ete nhức đầu khủng khiếp,nó chợt nhăn mặt,đến người khỏe mạnh như nó còn không thể chịu đựng được,một người yếu ớt như Dae Han thì phải làm thể nào.
- Dae Han à.... Cậu.- Nó khẽ đặt tay lên má cậu,nước mắt bắt đầu rơi,mấy chốc ướt hết cánh tay áo.- Cậu đừng có như vậy,cậu đã nói sẽ luôn bên cạnh mình cơ mà,cậu nhất định phải hức..nhất định
Cả người nó run lên bần bật theo từng tiếng nấc,nó ngồi thụp xuống,hai cánh tay áo thấm nước liên tục,may mà lúc đó hắn vào đỡ nó.
- Không sao...không sao.-Nó càng khóc nhiều hơn khi hắn trấn an bằng giọng nhẹ nhàng,thật giống với Dae Han ngày trước.
- Xin lỗi,chúng tôi cần mọi người ra ngoài.- Cô y tá đẩy một xe thuốc vào ,tế nhị.
Nó không trả lời,cùng hắn ra ngoài cửa,vừa lúc đó,Mark và MinGuk cũng vừa về tới,nhìn thấy hắn,sắc mặt người có vẻ không vui.
- Seul Gi , mình rất tiếc.
Nó chỉ cười cười,phẩy phẩy tay như chưa có chuyện gì,trong trường hợp này,nó chẳng biết mình nên nói gì cả.
- Tất cả. Im- Nó đập tay xuống bàn,nãy giờ hò hét đâu có ai nghe đành quát ầm lên,mọi người trong bệnh viện quay sang nhìn nó.
Á.. Ngại chết mất.. Tại mấy tên đó mà.
- Tôi muốn nhờ cậu. Trước hết phải đồng ý đã.- Nó chỉ vào hắn,đáp lại là cái gật.- Bệnh viện chất lượng kém quá,chuyển Dae Han sang nhà mình đi,cậu thuê bác sĩ và y tá riêng.
- Khoan,nhà mình là sao? Cậu và Jong Dae ở chung một nhà sao? Nhưng Nhưng...
- Đừng sốc,Da Mi, đừng buồn.- Minguk mang tiếng an ủi Da Mi nhưng cái mẹt gian tà hết sức.[độc ác].
Hắn chỉ ừ rồi ngồi xuông hàng ghế. Mặt đăm chiêu. Seul Gi vẫn biết rằng hắn không thích nhưng xin hắn chỉ giúp nó lần thôi. Nó đứng suy nghĩ như vậy đã vô tình đập vào mắt hắn.
- Tôi đồng ý. - Mark nói,quay sang Seul Gi mặt đầm ấm- Vậy Seul Gi chăm sóc Dae Han hộ chúng mình nhé.
- Mình cũng đồng ý.
Nó thầm cảm ơn hai đứa bạn,thường những lúc như thế này,hai đứa nó luôn là người chững chạc nhất.
Lát sau...
- Cút..- Hắn lôi con người ra ngoài cửa,miệng đứa nào đứa nấy vẫn dính vụn thức ăn. Nhìn như vậy người ta sẽ liên tưởng rằng đứa kia làm gì để chủ nhà bực tức như vậy.
Nói xấu... nói xấu..
- Còn không mau đi.
Hắn dọa.
- Rồi rồi. Ghê gớm .
Hắn nhìn theo mấy đứa nhỏ kia về hết rồi khẽ thở dài.Đi vào nhà.Lấy tay cào cào tóc khi nhìn đống bừa bộn trước mặt. Mới về nước mà đã vậy rồi.
p trước...
- Oa . Nhà to thiệt ha.
Da Mi trầm trồ,chạy lại vuốt vuốt màn hình ti vi.
- Vậy là hai người đang có một cuộc sống hạnh phúc trong này đó hả.
Nó giật mình,phẩy phẩy tay.
- Làm gì có chuyện đó chứ. Vớ vẩn.- Câu nói của nó làm hắn sa sầm mặt,ngồi xuống ghế.
...........
- Đồ ăn đây nè.- Nó
- Đồ ăn đó,măm mau tụi bây.- con lợn lại dở tập tính ăn khỏe của mềnh ra.
Một lúc sau, bụng đứa nào đứa đó no căng luôn,đành mang đồ ăn đáp nhau,vô tình đáp trúng mặt hắn.
Và kết quả thế nào mọi người cũng đã biết.
Quay trở lại thực tại,hắn đi tìm nó,chẳng đi đâu lòng vòng,hắn đến luôn phòng nó. Cảnh tượng hết sức phản cảm.
Một đứa con trai nằm ngủ trên giường,một đứa con gái đầu tóc bù xù,ngồi gập người làm cho cúc áo sơ mi bục ra.
-Con nhóc,dễ yêu,dễ thích lại đần đần nữa.
Hắn mỉm cười,bế thốc nó sang phòng mình.[ko liên tưởng linh tinh nhá]