Mấy ngày nay, tôi chợt nhận ra tên đệ Bảo rất hay mua đồ ăn sáng cho tôi, và cũng rất hay xăng xoe chạy theo tôi. Mới lúc đầu được nó mua cho tôi rất ngại, nhưng dần dần thành quen nên tôi chẳng từ chối mà thay vào đó là... Đòi hỏi nhiều thứ hơn. Như thường lệ, sau khi vừa đặt mông xuống ghế, tên đệ Bảo đã tung tăng từ cửa lớp và đặt vào bàn tôi gói xôi nức mùi thịt thơm. Tuy thèm nhỏ dãi nhưng tôi vẫn phải kiềm chế nhằm giữ hình tượng của mình. Tôi ôn nhu cầm túi xôi nhăn mặt nhìn nó
" Đệ Bảo, hôm nào mày cũng mua đồ cho tỉ vậy, tỉ cảm thấy rất ngại "
" Tỉ ngại gì? Tiền tao mất chứ tiền tỉ mất đâu? " Nó cười he he rồi cũng bóc hộp xôi ra ăn " không phải ngại gì cả, chẳng qua mẹ tao cho hơi nhiều tiền tiêu vặt, không biết mua gì nên mua đồ vỗ béo tỉ thôi "
" Mẹ mày mỗi tháng cho nhiều tiền lắm hả? " Tôi tròn xoe mắt nhìn nó
" Ừ, tầm hơn triệu gì đấy "
Gói xôi tôi đang bốc dở khựng lại. Tôi trợn mắt nhìn nó. Mỗi tháng nó có hơn triệu tiêu vặt lận. Khiếp, đúng là con nhà giàu, con nhà phố bố làm quan có khác. Chả bù cho tôi, mỗi tháng xin mòn mỏi mẹ mới cho k là nhiều nhất, có tháng còn không có đồng nào.
Đệ Bảo thấy tôi nhìn nó như vật thể lạ đâm ra ngại, nó trợn mắt với tôi rồi bóc gói xôi trên tay ra, nhét miếng vào miệng tôi
" Tao biết tao đẹp trai rồi, tỉ không cần nhìn đâu, giờ thì ăn đi không vào lớp giờ "
Mấy đứa con gái lớp dưới đi qua nhìn tôi với nó rồi cười tủm tỉm quay ra bàn tán. Tôi thẹn thẹn cũng cúi mặt xuống ăn. Tôi biết chúng nó đang nghĩ gì, nếu nhìn từ xa thì chắc hẳn ai cũng nghĩ tôi với nó là một cặp.
" Không ăn để tao ăn hộ cho "
Bỗng nhiên nhỏ Ánh từ đâu chạy đến, nó sà vào chỗ tôi rồi tiện tay nhúp mất miếng thịt chả cuối cùng tôi để dành. Khỏi phải nói tôi bực đến mức nào, thịt dâng tận miệng rồi còn để nó cuỗm mất. Tôi đập bôm bốp vào người nó
" Con điên kia!! Sao mày ăn thịt của tao!! "
" Ui ui đau!! Tao tưởng mày không ăn"
" Không ăn cái đầu mày ý, tao để dành đấy, thằng Văn chăm mày kiểu gì mà để mày đớp bậy vậy hả???? "
" Ui ui Bảo cứu tao!! "
Bảo như ngửi được mùi nguy hiểm, nó vội chạy lại gỡ tôi ra khỏi con Ánh. May là nó gỡ ra, chứ chậm lát nữa thì tôi đã băm dập con Ánh ra như đập tép tỏi rồi. Nhỏ Ánh bị hất ra mới thở phào nhẹ nhõm, nó xoa xoa ngực nhìn tôi
" Trong suốt năm chơi với mày, giờ tao mới rút kinh nghiệm là: không nên giành đồ ăn với mày. Khiếp, như con khỉ đẻ "
" Mày dám!! " Tôi trợn mắt nhìn nó. Đã ăn đồ người ta còn dám bảo tôi như con khỉ. Ăn cắp còn la làng
" Thôi tao xin!! " Bảo cắt ngang rồi nhét toàn bộ thịt của nó sang chỗ tôi " đây tao cho tỉ, ăn đi "
Được cho thịt tôi cũng nguôi nguôi, nhưng thấy xôi nó trống trơn tôi cũng thấy ngại bèn gắp lại trả nó
" Thôi mày ăn đi "
" Ơ tao cho tỉ mà, với lại tao không thích ăn thịt "
Thấy vậy tôi hớn hở gắp hết thịt của nó sang chỗ tôi, tiện tay gắp luôn mấy miếng xôi của nó. Đã lấy phải lấy cho chót, ai bảo nó thảo ăn quá. Mà lấy cũng phải khen nịnh nó câu
" Khiếp, mày soái như vậy khối con nó đổ mày đấy Bảo, mày còn chả tốn công đổ người ta nhé "
" Thế mà tao đổ một đứa mà nó chả đổ tao cho "
" Thế á? " Tôi ngạc nhiên " mày thích em nào thế? "
" Đúng thế đúng thế, sao tao không biết " nhỏ Ánh cũng hóng hớt chen vào
Thấy tôi và nhỏ Ánh nhìn nó mãnh liệt quá, Bảo đỏ mặt cúi xuống ăn ngấu nghiến
" Con gái con đứa hóng hớt, biết làm gì "
Tôi với nhỏ Ánh định hợp lực trêu nó tí nữa. Nhưng giờ lớp đến cũng đã đông và cũng sắp vào lớp nên cũng đành ôm sự tò mò vào lòng mà ăn nốt miếng xôi.
Tiết tôi thoáng thấy bóng dáng Thành nơi nhà để xe. Chắc hôm nay em ấy lại học thể dục, mà tiếc hôm nay lớp tôi lại không trùng. Chán nản, tôi lôi điện thoại ra bật Liên Quân cày tiếp. Nhỏ Ánh quay sang nhìn tôi ngạc nhiên
" Mấy ngày nay không thấy mày xuống giúp cô y tế mà lại ngồi cày game thế? Tao tưởng mày quyết tâm bỏ game rồi "
" Cô ý tế nghỉ thai sản rồi " tôi đáp " với lại đợt này... Thành tập chơi liên quân "
" Vậy mày chơi để kéo nó chứ gì? "
" Tất nhiên, em ấy chơi LOL rất giỏi, nhưng trình độ Liên Quân thì chưa chắc đã bằng tao. Hehehe, tao đang cày lên rank kim cương, biết đâu chơi khó quá em ấy nhờ tao kéo hộ "
" Mà chưa chắc nó đã mở miệng ra nhờ mày. Đến cái đáp tin nhắn còn cụt lủn "
Bị chọc vào nỗi đau, tôi quay sang lườm Ánh rồi tắt game, nằm thụt xuống bàn. Tôi quên mất là em ấy đang rất lạnh nhạt với tôi, mấy hôm trước tôi còn lỡ làm em ấy bị thương nữa. Với lại từ hôm em ấy nói chơi Liên Quân thì cũng chả nói thêm gì nữa. Ôi cuộc đời, sao cưa cẩm một tên con trai lại khó vậy nhỉ? Bây giờ tôi mới thấu hiểu tên con trai để tán đổ đứa con gái nó khó khăn như thế nào. Haizz
Nhỏ Ánh tưởng tôi tự ái, nó sà sát vào tôi r tích cực xoa đầu tôi
" Không sao không sao, nếu như bằng tin nhắn không được thì mày làm bằng hành động "
" Hành động gì? "
Nhỏ Ánh cười gian rồi ghé sát tai tôi. Theo kế hoạch của nó, bây giờ tôi sẽ không nhắn tin nữa mà thay vào đó sẽ tặng kẹo cho Thành. Tôi sẽ nhằm lúc về, canh lúc em ấy ở một mình sẽ chạy lại đưa kẹo. Kế hoạch nói thì tưởng không khó mà thật ra khó không tưởng. Trong lớp tôi đã lấy hết dũng khí, tập luyện sao cơ mặt tư nhiên hết có thể. Vậy mà lúc chờ em ấy ra thì bao nhiêu dũng khí của tôi đều theo gió mà bay
" Nhanh! Thành đến rồi mày " nhỏ Ánh chạy xộc vào lớp
Tay tôi tự nhiên run lẩy bẩy, chân cứng đờ. Nhỏ Ánh vội vàng lôi tôi ra rồi đẩy lên phía trước. Tôi nhìn loáng thoáng thấy bóng Thành, nhưng em ấy không đi một mình như dự đoán mà lại đi cùng một nhóm bạn. Tôi quay xuống nhăn mặt nhìn Ánh
" Làm sao đây mày? "
" Từ từ, chờ lát chúng nó tản đi đã "
Trời quả nhiên không phụ lòng người. Một lúc sau thì mấy bọn con trai cũng chịu tản ra lấy xe về. Cơ hội đến, tôi nắm chặt cây kẹo trong tay rồi hít hơi thật sâu, hùng dũng bước đến phía Thành. Càng đến gần em ấy tim tôi càng như muốn nổ tung. Nhưng tôi chỉ còn cách em ấy vài bước thì trong nhà xe, đám bạn của em ấy cũng lấy xe ra.
" Thành! Nhanh ra net làm vài trận rồi về "
" Ok, chờ tao lấy xe "
Rồi em ấy bỗng nhiên quay lại và nhìn tôi bằng con mắt kinh ngạc. Tôi lúng túng không biết làm gì vội vàng quay lưng lại. Nhỏ Ánh cách tôi vài m ra sức múa may quay cuồng nhằm ra hiệu tôi mau tiến lên. Nhìn nó nhiệt tình quá tôi đâm thương. Tôi nhắm chặt kẹo quay lại, không thể phụ lòng nó được. Tôi quay lên thì em ấy cũng đi từ từ vào nhà xe, đám bạn thì cũng sắp đi ra. Nguy rồi, nếu em ấy gặp đám bạn kia thì tôi hết cơ hội. Cuống quá, tôi vội vàng chạy lại nhét mạnh cây kẹo vào túi áo khoác em ấy, rồi ba chân bốn cẳng chạy mạch về dãy xe lớp mình không dám ngoảnh đầu lại.
Tôi phải chờ em ấy lái xe đi lúc lâu rồi mới dám thò đầu ra, tai tôi đỏ bừng như cà chua chín, tim vẫn còn đập thình thịch. Nhỏ Ánh nhìn tôi rồi cười ngặt nghẽo
" Há há há há trông bộ dạng mày lúc ấy, trông hài kinh đi được há há há "
" Mày cứ là tao đi rồi biết " tôi thẹn quá quát nó
Nó thấy tôi cáu nên cũng cố nín cười, rồi quàng vai tôi
" Này, mày có muốn biết vẻ mặt Thành lúc đấy không? "
" Thành sao? "
" Tao thấy nó đơ ra nhìn mày lúc, rồi nó rút cái kẹo trong túi ra cười tủm tà tủm tỉm "
Sự giận dỗi trong tôi tan biến, cái thẹn cũng vì câu nói đấy mà bớt đi chút chút. Tôi không kìm được mà cười toe toét như hoa. Không biết em ấy có ăn nó không nhỉ? Thôi kệ, coi như kế hoạch tặng kẹo đã thành công chút.
Mấy ngày sau đó công cuộc tặng kẹo của tôi phải được gọi là cực kì gian nan. - lần đầu tôi có thể dễ dàng nhét kẹo vào túi em ấy. Nhưng mấy lần sau thì em ấy không hiểu sao lại tránh mặt tôi. Em ấy không còn đi tắt qua dãy lớp tôi, không ngồi ở ghế đá lớp tôi, không còn chạm mắt với tôi. Lúc về thì em ấy cố tình đi chen vào đám bạn, rồi đi cùng tốp với đám bạn luôn. Thành ra cây kẹo mút tôi mua để gần tuần rồi mà vẫn chưa đến với tay chủ nhân mới của nó.
Sáng nay vì cố tình đi chậm chờ em ấy đi qua mà tôi suýt chút nữa phải lên phòng kỉ luật vì tội đi học muộn, cũng may vừa đến cổng trường thì cổng mới bắt đầu đóng. Vừa mới đặt mông xuống ghế, giọng nhỏ bí thư đã oang oang cùng tiếng thước gỗ đập uỳnh ùynh vào bàn
" Cả lớp chú ý!! Im để tao triển khai kế hoạch "
" Chuyện gì nói nhanh đê "
" Kế hoạch được nghỉ học à "
Cả lớp nhao nhao như cái tổ ong vỡ khiến nhỏ bí thư phải đập mạnh chục nhát xuống bàn.
" Cả lớp trật tự! Tình hình là sắp tới nhà trường sẽ chuẩn bị hoạt động ngoại khoá là lễ hội hallowen. Năm nay quy mô sẽ rất lớn nên mỗi lớp sẽ cử người cùng với các bạn ở lớp khác để nghĩ ra hoạt động. Nhóm nào nghĩ ý tưởng hay nhất sẽ được chọn vào chương trình "
Cả lớp lại được dịp nhao nhao lần nữa. Tôi chán nản gục mặt xuống bàn, lại hoạt động các kiểu. Năm ngoái trường tôi cũng có ngoại khoá này nhưng trời mưa to nên đành hoãn, năm nay chắc lớp tôi háo hức lắm, dù gì cũng là năm cuối cùng bên nhau. Nhưng cá nhân tôi dù có hay không cũng chẳng quan trọng. Mấy cái hoạt động này mệt não nhức óc lắm.
Tên đệ Bảo ngồi sau khều khều vai tôi
" Tỉ, hôm ấy có đi không? Nghe nói trường mình mời DJ về quẩy đấy "
" Tao chắc không " tôi chán nản
" Sao thế? Đi đi vui lắm "
" Mấy cái này đi mệt lắm, với lại tối sợ mẹ tao không cho đi "
Tên Bảo xị mặt khều khều áo tôi
" Vậy để tao đánh xe đến nhà rước tỉ nhé "
" Thôi tao xin, mẹ tao nhìn thấy có mà cạo đầu bôi vôi tao "
Sau hồi năn nỉ ỉ ôi mà tôi vẫn không thay lòng. Bảo xụ mặt rồi gục đầu xuống bàn tỏ vẻ giận dỗi. Nhỏ Ánh lại cười nắc nẻ, còn tôi thì phì cười xoa xoa tóc Bảo. Con trai con đứa như bê đê. Nếu như nó không công khai thích đứa nào thì tôi cũng sẽ nghĩ nó bê đê thật.
Lớp thì ồn như cái chợ vỡ, chỉ tội cho bạn bí thư đập bàn rát cả tay và hét khàn cả giọng
" Lớp chúng ta sẽ xếp nhóm với lớp A và lớp A. Vậy ai sẽ đại diện lớp đi tham gia ý tưởng đây "
Nhắc đến A, tinh thần cạn pin của tôi như được sạc đầy %. Nói đến tham gia, lớp tôi bỗng im phăng phắc. Nhỏ bí thư chép miệng lắc đầu
" Nếu ai không đi thì tao chỉ còn nước chỉ đạo. Lan! Mày đi đi "
Nhắc đến tên tôi giật nảy mình vội ngồi bật dậy. Và theo lẽ tự nhiên, tôi xua tay chối đây đẩy
" Chúng mày dở à, tao có gì mà nghĩ "
" Trong lớp chỉ có mình mày là hoạt bát náo động hay bày trò thôi. Mày không đi thì ai đi được "
Tôi định bật lại thì nhỏ Ánh kéo tôi xuống rồi bịt miệng tôi lại. Nhỏ bí thư cười nham nhở ghi vội vàng tên tôi vào mảnh giấy đăng kí. Thôi xong, đời tôi coi như tàn. Tôi bực mình cốc đầu nhỏ Ánh
" Mày dở à mà bắt tao đi, tao nghĩ được gì đâu "
" Mày không thấy lớp A gộp chung à?? " Nhỏ Ánh kéo tôi xuống thì thào
" Nhưng có Thành tao mới đi, không có tao đi làm gì "
Tôi cũng nhăn mặt thì thào với nó. Nhỏ Ánh ôm mặt ra vẻ bất lực
" Mày thích thầm thằng Thành mà không biết nó là bí thư của A à. Mà hoạt động gì bí thư chả phải đi theo. Cái việc nghĩ ý tưởng này chẳng phải là cơ hội trời cho còn gì "
Ừ nhỉ? Tôi cảm tưởng hai con mắt của tôi đã sáng lên như cái đèn pha. Được, vì Thành nên tôi sẽ chấp nhận đi.
-----------
" Reenggggg " tiếng chuông báo thức vang lên. Tôi mở choàng mắt rồi tự động chui ra khỏi giường. Ngó cái đồng hồ là h. Chưa bao giờ ngày nghỉ mà tôi dậy sớm như vậy, bình thường CN tôi phải đến gần giờ ăn trưa mới dậy, nhưng hôm nay là ngày tôi đi họp để nghĩ ý tưởng và cũng là gặp Thành nên tôi mới đặc cách dậy sớm. Dù gì cũng phải chuẩn bị thật đẹp để gây ấn tượng với em ấy.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, tôi từ nhà tắm chui ra tủ để soạn đồ. Giấy bút đã chuẩn bị, đồ ăn vặt nhóm phân công mua cũng đã nằm gọn gàng trong balo, h cái quan trọng nhất là... Tôi chẳng biết nên mặc gì cả. Mặc hoodie như bình thường thì trông luộm thuộm quá, mặc khoác dạ thì nhìn lại già giặn quá, mà mặc váy xuông thì nhìn lại nai tơ quá. Chọn tới chọn lui mà vẫn không được bộ nào ăn ý. Rốt cuộc thời gian qua tôi đã mua những bộ đồ gì thế này.
" LÀM CÁI GÌ MÀ LUỘM THUỘM THẾ NÀY? "
Đang chuẩn bị dọn đồ vào tủ thì tiếng hét của mẹ cất lên làm tôi giật nảy mình. Quay lại đã thấy mẹ đứng ở cửa phòng tôi từ bao giờ
" Con đang chuẩn bị dọn rồi mà " tôi khó chịu. Không phải vì tiếng hét của mẹ mà là vì tôi không thích ai đi vào phòng mình mà không gõ cửa báo trước.
Mẹ tôi nhíu mày nhìn đồ đạc xung quanh tôi rồi chỉ thẳng vào mặt tôi
" Con gái con đứa mà phòng luộm thuộm như cái ổ chuột. Mày qua nhìn chị mày xem phòng ốc thế nào hả? Cũng phòng giống mày mà phòng nó nhìn gọn gàng sáng sủa "
"..."
" Đã thế còn suốt ngày nhông nhông ngoài đường. Tao chẳng trông chờ mày đỗ tốt nghiệp chứ đừng nói là đại học. Sao cùng bụng mẹ đẻ ra mà mày không bằng góc của chị mày hả? "
Nghe mẹ nói vậy cục nghẹn trong người tôi lại trồi lên. Lại so sánh so sánh, tôi lớn rồi, tôi làm gì mà quyền của tôi, tôi với chị là cá thể riêng biệt, tôi đâu thể ép mình giống chị tôi được. Mẹ tôi thấy tôi im im chẳng buồn mắng nữa mà đi xuống dưới nhà. Tôi cũng chẳng nghĩ nữa mà dọn lại quần áo vào tủ.
" Em đừng để ý mẹ nói. Mẹ bảo vậy chứ không có ý gì đâu " chị tôi nãy giờ núp ở cửa chạy vào phòng tôi " để chị dọn hộ cho, em đi đi không muộn "
Nhìn chị ta bước vào tôi càng bực mình, chị ấy cười cười nhìn tôi. Tôi liếc nhìn chị ta cái cho bõ ghét, không nói không rằng, đeo balo rồi bỏ đi, phải cố gắng tôi mới không hét ầm lên với chị ấy.
Hôm nay trời lạnh tận °. Từng cơn gió buốt lùa vào tận chân tơ kẽ tóc khiến tôi bất giác phải rùng lên vì lạnh. Chỗ tập hợp là sân bóng rộng không bóng cây và cũng chưa có ai đến cả. Cũng phải, hẹn là h mà bây giờ mới h nên chỉ có một mình tôi giữa trời không mây quạnh. Tôi dựng con cup lại góc dễ nhìn nhất rồi thắt chặt cái khăn quàng cổ hơn. Nhìn bộ quần áo rúm ró tôi càng thêm nản, vừa nãy vì không muốn ở nhà thêm nên tôi vẫn mặc áo hoodie và quần ở nhà, chỉ mặc thêm mỗi cái áo khoác rộnh và đeo thêm giày. Tôi lôi thỏi son nẻ trong túi ra rồi thoa lên môi chờ mọi người người đến. Không biết Thành mặc đồ khác ngoài đồng phục trông như sao nhỉ? Vì trường tôi phải mặc đồng phục cả tuần nên tôi chưa lần nào
Đang suy nghĩ vẩn vơ, tôi nghe thấy tiếng lại xạo trên nền đất sau lưng mình. Chắc là người nữa trong nhóm đến. Tôi quay lưng lại...
Dáng người gầy cao...
Mái tóc nâu xoăn nhẹ ánh lên dưới ánh mặt trời...
Là Thành