Sao nặng quá thể vậy nè. Nhìn người thì rõ " mi nhon " mà sao như con lợn vậy trời.
Đẩy, đẩy, đẩy, tôi đẩy.
Không có tác dụng... tui hờn.-_-
Vặn vặn, vẹo vẹo, vặn vẹo cả người... gãy bố nó cột sống rồi, máu chó!
Nhưng hình như cô càng động thì tay siết eo cô lại càng chặt. Thử động xem... má nó, là thật. Hắn - Hàn Tử Thiên không biết thế nào được gọi là " nóng" sao? Không biết trên đời này còn có từ được gọi là " nóng" sao? Hay căn bản là " cố tình". =..=
Thật không hiểu là hắn có tâm hay không nữa. Cô thì ê ẩm, đau nhức cả người vì bị hắn ôm chặt cứng như cái gối ôm; còn hắn, hắn thì sao? Còn sao với trăng gì ở đây nữa đương nhiên là ngủ như chết rồi.
Đó đó cái mặt kìa, mãn nguyện ghê chưa. Mẹ ơi, chưa bao giờ cô muốn được tét vô đường cong số ba của hắn như bây giờ. Thiệt hận đời mà... ai hiểu dạ dày của cô không? Hử? Hử? Hử?
Đang thầm khóc than thì...:
- Cô bị gì vậy?
-...
- Nói.
-...
- Được rồi. Không nói, không đồ ăn, ok?
- Tui... tui... đau eo...
- Eo?
- Thì không phải tại anh ôm eo tôi chặt như vậy sao? Tôi chỉ động có chút xíu thôi mà anh lại siết chặt thêm. Đau muốn chết luôn.
-... Xin lỗi...
... Cô nghe không nhầm đúng không? Hàn Tử Thiên nói " xin lỗi" cô đúng không? Hớ hớ, không ngờ cuộc đời cô còn đẹp như vậy, cư nhiên tỏ ra chút giận dỗi là có thể khiến cái tên kia cúi mình xin lỗi. Công lực của cô thiệt thâm hậu mà. >.