- Em là cô gái mang hài nâu
... ánh mắt lo âu lẫn muộn sầu !
- Vì tình yêu đầu không trọn
... để lại trong lòng vết thương sâu !
- Giờ em là cô gái mang hài đen
... bao người quen em giờ là quá khứ !
__________________________
Thời gian dần trôi còn chưa tới một tuần. Dương Kì Nam đã lao đầu vào công việc ở công ty như một con hổ bị đói lao vào con mồi, anh bây giờ đã xơ xác không còn gì. Vẻ điển trai cũng kém đi vài phần. Khuôn mặt tiều tụy đi rất nhiều khiến người ta cảm thấy thương xót không chừng. Mấy hôm nay, hồ sơ ở công ty nhiều vô số kể, tiền vay nợ của các ngân hàng chồng chất. Cũng may anh đã trích ra một phần từ thẻ tín dụng của mình để chi trả bớt, các cổ đông của công ty không ngừng sợ thua lỗ mà rút vốn. Nhân viên liên tục đưa đơn xin nghỉ việc, cứ tình hình này, chẳng mấy chốc Dương thị sẽ sụp đổ.
Dương Kì Nam ngồi phịch xuống ghế xoay, anh mệt mỏi nhắm hờ mắt lại, khẽ nâng tay xoa xoa hai thái dương của mình. Ánh mắt toát ra vẻ lạnh nhạt, nhưng ai nào biết, sâu trong đó là một nỗi thống khổ vô bờ bến. Làn môi anh khẽ cong lên cười rộ. Mặc kệ đi, chuyện ra sao rồi sẽ ra. Mấy hôm nay do anh bận quá mà không thể về nhà thăm cô ? Không biết cô có xảy ra chuyện gì không ? Xíu nữa anh phải cố gắng thu xếp công việc về nhà thăm cô. Anh . . . nhớ cô quá rồi. Phút chốc, ánh mắt anh lại toát lên một vẻ nhu tình nhớ nhung khó che dấu. Cũng mặc kệ đi, anh có thể bỏ mặc Dương thị, tâm quyết cả đời này của anh, nhưng anh lại không thể bỏ mặc cô, hạnh phúc cả đời này của anh.
Dương Kì Nam khẽ cười mỹ mãn, anh lại tiếp tục vùi mặt vào chồng hồ sơ lớn ở trên bàn. Thư ký Lâm lại liên tục vào thông báo gấp gáp tình hình của công ty. Hiện giờ quá nguy rồi.
Vừa xử lý xong một khoản tiền nợ ngân hàng. Dương Kì Nam biết, thời gian về gặp cô của anh chỉ có nửa tiếng đồng hồ. Trong vòng nửa tiếng, anh nhất định phải ở nhà thương yêu cô thật tốt.
Nhưng nào ngờ vừa về tới nhà, tim của anh lại chết lặng ngay tại chỗ. Cứng người một lát, bỏ qua đám người làm bên cạnh đi thẳng vào bên trong. Cười lạnh khẽ quát: "Buông ra". Trong mắt anh, hình ảnh của Trịnh Du Khẩm đang ôm Lâm Á Kỳ hiện ra rất rõ ràng. Ánh mắt anh sắc bén độc địa, anh thề nhất định phải giết tên này. Chặt đi bàn tay đang ôm cô cho chó ăn.
Đôi mắt tinh ranh của Trịnh Du Khẩm hơi lóe lên ý cười. Anh ta buông nhanh Lâm Á Kỳ ra, nhưng vẫn nắm chặt lấy bàn tay cô. Ánh nhìn bắn tới phía anh như nhìn một con thú hoang, cực kỳ đáng thương. Vào thẳng vấn đề châm chọc đáp lại: "Nghe đâu Dương thị sắp phá sản đến nơi rồi, quào, đúng là tin hot". Anh ta hô to rồi cười rộ lên, nhìn anh đấy mỉa ý.
Tim Lâm Á Kỳ chợt đau thấu, cô mím môi trắng bệch lại không hề ngước mặt lên nhìn Dương Kì Nam. Tay cô cũng nắm chặt lấy tay của Trịnh Du Khẩm mà không ngừng run rẩy. Nếu bây giờ cô mà ngước mặt lên, thì cô sẽ đau đớn mà khóc thét mất. Cô không muốn khóc vì tên sát nhân độc ác này. Anh không xứng đáng.bg-ssp-{height:px}
"Vào thẳng đi". Dương Kì Nam cười nhàn nhạt không hề quan tâm đến lời Trịnh Du Khẩm nói. Anh đi về phía anh ta, bất ngờ kéo Lâm Á Kỳ vào lòng khiến anh ta trở tay không kịp. Cứ nghĩ cô đang khó xử. Anh bèn thều thào nhẹ vào tai cô: "Có tôi ở đây, không cần đi theo anh ta". Nhưng anh đâu biết, cô đang nhìn bã vai anh bằng ánh mắt đầy sự khinh bỉ và chán ghét. Có anh ư ? Tôi không cần. Khóe môi cô cười nhẹ, đầy ý tứ mỉa mai.
Trịnh Du Khẩm hận thù nhìn anh, nghiến răng ken két nhả từng chữ qua kẽ răng: "Cha của Kỳ Kỳ nhờ tôi chuyển lời với anh, mau mau chuyển nhượng % cổ phần còn lại cho ông ấy. Nếu không đừng trách ông ấy quá gian xảo". Sớm muộn gì Kỳ Kỳ cũng về bên anh. Dương Kì Nam, tôi sẽ cho cậu khổ sở.
Dương Kì Nam ôm Lâm Á Kỳ trong tay, anh quỷ dị cười lớn, sau đó thì kiền sắc lạnh đáp lại: "Cút về đi". Ông ta tưởng anh là cái gì ? Nói vài ba câu là có thể 'dụ dỗ' sao ?
Trịnh Du Khẩm lại cười, anh ta nhìn anh đầy ý mỉa mai. Luyến tiếc nhìn Lâm Á Kỳ rồi lại rời đi. Nháy mắt đã không thấy bóng ở cửa.
Lâm Á Kỳ lạnh nhạt xô anh ra khỏi người mình, cô cười quỷ dị rời khỏi đi lên lầu, chỉ bỏ lại một vài từ ngữ ngắn gọn đến đau xót: "Trở lại lo cho công ty đi". Đáy mắt cô lạnh băng, không một tý cảm xúc. Nói chuyện với anh đầy xa lạ.
Khoảng cách - ngày càng xa . . .
Dương Kì Nam chết lặng đứng yên đó. Cô đối với anh - lạnh nhạt. Tình yêu của cô chạy đi đâu rồi ? Thứ anh cần bây giờ là Hàn Nhi của trước kia, là tình yêu của cô. Không cần Lâm tiểu thư, Lâm Á Kỳ con gái giàu có gì cả. Anh đủ sức lo cho cô nhưng cô lại chạy đâu rồi. Anh chợt ngã phịch ra sofa. Khóe môi gợi ra nụ cười đầy mỉa mai châm chọc, Dương thị sắp phá sản, anh lấy gì lo cho cô đây ? Haha, anh không ngờ anh cũng có ngày hôm nay, không có tiền, chỉ có duy một ngôi biệt thự. Chuyện của tổ chức, nghe đâu đã yên ổn được vài phần. Rồi chợt, anh kéo môi cười đau đớn, khóe mắt lộ ra một giọt pha lê nhỏ li ti, chỉ duy nhất ba giọt. Đây không phải lần đầu tiên anh khóc, anh không dũng cảm. Ngược lại đã yếu đuối ngay từ nhỏ. Lớp lạnh lùng của anh ít ra chỉ là vỏ bọc để bảo vệ như sâu trong kén bướm. Từ nhỏ, anh luôn kém anh trai, luôn thua anh trai, anh trai bị thương - là do anh, anh trai bị phạt - là do anh, mẹ mất - là do anh. Tất cả tội lỗi đều ập lên người anh, mọi người đều xa lánh anh, anh rất sợ hãi. Chỉ có cô, người đầu tiên khóc vì anh. Cùng với anh vui đùa, pha cà phê cho anh. Còn có, hứa với anh cô sẽ không ghét bỏ anh. Nhớ lại lời hứa đó, tim anh càng đau nhói, như ai đang nhẫn tâm giày xéo nó vậy. Tại sao, bây giờ cô lại thất hứa ? Tại sao ai cũng ghét bỏ anh ? Xa lánh anh ? Anh mãi mãi chỉ có thể ngắm người ta cười thôi sao ?
Chợt, Dương Kì Nam buồn cười từ từ gượng dậy, anh cười thật ngớ ngẩn rồi dần rời khỏi biệt thự. Tâm trạng anh trống rỗng, bước đi cô tuyệt vô hồn như một xác sống. Cô không cần anh. Ai cũng không cần anh. Anh nên làm gì với mình đây ?
Lâm Á Kỳ đứng ở trên lầu, cô nhìn qua khung cửa sổ dõi theo bóng anh đi. Trái tim cô bỗng chốc thắt chặt lại, sao dáng anh ... lại cô đơn đến thế ? Sao dáng anh ... lại đáng thương đến thế ? Sao dáng anh ... lại mệt mỏi đến như vậy ? Chả phải, anh vui lắm sao ?
Cô có phải là đang sai không ? Lâm Á Kỳ bỗng ôm đầu nghiến răng hét lên. Không, là anh ta đáng chết. Anh ta không đáng sống. Cô hãm hại anh ta là đúng, cô không hề sai.
Ánh mắt Lâm Á Kỳ xẹt qua tia quỷ dị. Cô ngửa mặt nhìn trời mà thống khổ. Cô làm đúng mà tại sao lại đau đớn đến như vậy ? Là anh ta đau đớn mới đúng. Cô điên dại đem đồ trong phòng không ngừng ném bỏ, uất hận tràn lên, vô cùng khổ sở mà ngất đi. Cũng phải thôi, hai ngày nay cô vẫn chưa hề ăn gì. Người hầu trong nhà lo lắng chạy ra cổng định gọi anh lại. Nhưng xe anh, đã chạy đi xa, rất là xa. Giống như khoảng cách, rất là xa.
(Còn tiếp)
Sad - Hì, do muốn fic nâng chap, ta đành phải cắt chia đôi chap ra. Thành thật xin lỗi.