Lúc này, không gian đang bình thường bỗng dưng lắng đọng chùn xuống, tưởng chừng như chỉ có một âm thanh va chạm liền nghe thấy.
Yến Như nước mắt lưng tròng, qua phắt đầu nhìn lên tầng hai, oán hận rít ra từng chữ: "Hừ, anh ở đây vậy cô ta cũng ở đây, em phải đi tìm cô ta". Nói xong liền khăng khăng liếc nhìn cầu thang, chuẩn bị xông lên tìm Lâm Á Kỳ.
Lúc này, Bách Minh nắm chặt tay lại thành cú đấm quát lên: "Cái gì ? Cậu cho con rắn độc đó vào nhà cậu" Bây giờ cũng tức giận không kém gì Yến Như nói như hét vào mặt anh: "Cậu không nhớ cô ta sém làm cậu chết à". Cậu ta bị vấn đề gì sao ?
Kì Nam nghe những gì Bách Minh nói thì cũng chỉ nhếch môi cười lạnh, anh bước nhanh chân lại phía cầu thang muốn xô Yến Như tránh ra chỗ khác, nhưng do lực khá mạnh nên không ngờ lại khiến cô ngã ngay ra sàn nhà. Điều này, anh cũng không quan tâm, không tỏ ra áy náy. Chuyện là do cô ta tự gây ra.
"Thì thế nào ? Đó chỉ là hiểu lầm, cậu không bao giờ hiểu rõ cô ấy bằng tôi". Anh lạnh lùng nhìn hai con người đang tức giận mà cất giọng sắc bén, câu nói còn mang theo vài phần lạnh lẽo, đe dọa.
Các người thử xông lên làm phiền Hàn Nhi nghĩ ngơi thử xem ?
Rồi xem tôi sẽ làm gì. Anh bực tức hừ lạnh một cái.
Bách Minh uất hận đỡ Yến Như đang choáng váng cho cô ngồi lên ghế. Sau đó xông lại chỗ Kì Nam đang đứng, hung hăng mạnh giọng: "Tôi phải tìm cô ta". Sau đó kéo cổ áo anh đẩy ra khỏi cầu thang một mực muốn lên tầng hai.
Lúc này, hai mắt Kì Nam bỗng chốc tối sầm lại, anh cười lạnh tanh mở miệng cảnh cáo Bách Minh: "Cậu dám thử xem ?"
Bất chợt khi câu nói của anh vừa dứt, đột nhiên từ trên lầu, một tà váy trắng quen thuộc chợt xuất hiện. Từ đầu cho tới cuối anh cũng không ngờ cô sẽ đi xuống. Ánh nhìn của anh bỗng chốc trở nên lo lắng, những lời nói xúc phạm vừa nãy của hai người này không phải cô cũng nghe chứ ?
Chết tiệt !
Chỉ thấy, cô đang chậm rãi bước chân xuống từng bậc thang, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ ấy vẫn không ẩn hiện lên cảm xúc gì. Anh còn nghe, giọng nói ngọt ngào của cô đang vang lên đều đều.
"Không cần tìm, em xuống rồi". Cô khẽ mỉm cười ấm áp, ánh mắt buồn sâu hun hút khẽ nhìn lướt ngang qua Yến Như đang ngồi trên ghế, ánh mắt lộ ra rõ vẻ kinh ngạc.
Cô gái này, muốn khóc thì cứ khóc. Anh biết, cô luôn luôn yếu đuối. Anh thấy rõ trên đôi mắt long lanh của cô đã xuất hiện hai mảng đỏ phiếm hồng. Trên môi giương gượng gạo một nụ cười yếu ớt, cô tưởng anh không biết sao ?
Kì Nam mím môi tức giận, ánh mắt đau lòng nhìn cô hung hăng hất mạnh cánh tay Bách Minh ra. Không ngại thể hiện kéo cô ngã vào lòng anh. Ôm chặt lấy cơ thể cô nghiến răng tra hỏi: "Chả phải kêu em nghỉ ngơi sao ?".
"Em cần giải thích". Sắc mặt Lâm Á Kỳ tái nhợt, gượng gạo cười đáp lời anh. Đồng thời muốn đẩy anh ra khỏi người của mình. Từ đầu chí cuối là cô sai, cô cần cho mọi người hiểu. Cô không muốn hại anh, không muốn hại họ. Cô chỉ là ngu ngốc bị lừa gạt.bg-ssp-{height:px}
Lúc này, Yến Như đang ngồi yên trên ghế, đột nhiên đứng phắt dậy quát lên với cô: "Lâm Á Kỳ, cô thật đáng ghét". Ánh mắt cô gái quật cường, oán sâu đến nỗi cô cảm thấy không ổn.
"Giải thích là giải thích chuyện gì ? Mọi chuyện từ trước giờ đều do cô gây ra, từ khi năm đó Kì Nam cứu được cô thì liên tiếp gặp những việc nguy hiểm, nếu không phải vì cứu cô, Kì Nam có thể xém bị cô hại chết hay không ? Nếu không phải vì cô, còn lâu Lâm Nhất Dân mới nhắm vào Kì Nam".
Bách Minh hừng hực lửa giận, anh đứng trước mặt Yến Như che chở cho cô, bởi vì cô là em gái của Thẩm Như My, giọng điệu ai oán của anh càng nói càng lộ rõ vẻ khó nghe khiến sắc mặt của Lâm Á Kỳ bỗng chốc càng trở nên nhợt nhạt hơn.
"Tên khốn kiếp".
Giọng nói quát lên của Kì Nam đầy thô lỗ, anh cười nhưng không cười buông Lâm Á Kỳ ra, xông tới định đánh vào mặt của Bách Minh trả thù cho cô. Hành động ngày càng mất kiềm chế. Chỉ thấy lúc này, hai người đàn ông đang tức giận chuẩn bị đánh nhau thì cô mới lo lắng níu tay Kì Nam lại, nhỏ giọng bảo:
"Đừng". Sau đó lại cố nặn ra một nụ cười vui vẻ, hướng Yến Như và Bách Minh cất giọng: "Em sẽ giải thích".
"Được" Bách Minh cười nhạt, ánh mắt anh lộ rõ ra vẻ khinh bỉ và căm phẫn không nguôi. Làm thì cứ nhận, tại sao lại phải tốn thời gian như vậy.
Lúc này, Lâm Á Kỳ đồng thời cũng cười bất đắc dĩ. Cô cùng Kì Nam ngồi cạnh nhau, bắt đầu khổ sở kể lại mọi việc năm đó cô bị cha mình lừa gạt.
Từng giây từng phút lại dần trôi qua, Lâm Á Kỳ cứ tưởng kể ra hết sẽ được thông cảm, nào ngờ, Bách Minh nghe xong còn cười lạnh chỉ tay vào mặt cô phun ra hai chữ: "Ngu ngốc".
Phải, Lâm Á Kỳ là một cô gái cực kỳ ngu ngốc, chỉ vì cha nói vài câu mà nghe theo. Nhưng anh làm sao biết, vì đó là người cha thất lạc của cô nên ông nói gì cô cũng đều tin tưởng, hơn nữa năm đó Trịnh Du Khẩm cũng xác định như vậy.
Lâm Á Kỳ ngồi chết sững trên ghế cũng chỉ biết cười không cảm xúc. Giây phút này, cô thật sự khổ sở muốn chết đi. Kì Nam không quan tâm lắm, mặt anh âm u nhìn bọn họ khẽ cười nhạt, sau đó lại quay sang giang tay ôm lấy cô, cười ấm áp thều thào nhỏ: "Anh tin em là đủ". Chỉ cần có anh, mọi việc không cần cô bận tâm, chỉ mình anh tin cô. Trên thế giới này, anh là người tạo ra cô của hôm nay. Anh là trái đất của cô. Mãi mãi cho cô tồn tại trên đó.
Lúc này, Lâm Á Kỳ nghe xong trong lòng lại không biết là tư vị gì, chỉ thấy cảm giác hạnh phúc đang lan ra trong cô. Ít ra cô luôn luôn có anh bên cạnh. Nói cho cùng dù không ai tin sự thật này là sự thật nhưng xem ra hoàn cảnh đã khác trước. Ít ra họ cũng không nhìn cô bằng ánh mắt đề phòng, khinh bỉ nữa. Ngược lại không khí đã dễ chịu hơn, có lẽ trong lòng đang dần chấp nhận cô.
Lúc Bách Minh cùng Yến Như ra về, cô ta còn cười lạnh ném lại cô một câu cảnh cáo: "Chưa kết hôn, Nam và tôi vẫn còn cơ hội, hừ". Bây giờ Lâm Á Kỳ mới rõ, cô ta là người theo đuổi Kì Nam. Mà cô cũng chỉ biết cười, cô tin anh yêu cô, vì yêu cô nên cô bé này đừng mong có được anh. Khóe môi cô lại một lần nữa cười rạng rỡ.
(Còn tiếp)
Sad - Nghỉ tết xong, lâu quá nên 'lục nghề' rồi. Mb đọc tiếp mình chap này, chap sau sẽ ráng thay đổi. Sẽ không dở như chap này nữa.