Sáng hôm sau...
Khi Vương Thiên Ân và Uyển Đình Nhu thức dậy, vừa bước xuống cầu thang đã ngửi thấy mùi khói nồng nặc, từng làn khói cuồn cuộn, nghi ngút toả ra khắp không gian...
"Kìa chị!"
Uyển Đình Nhu nhìn quang cảnh một lượt, nhìn thấy Lư Khâu đang ho sặc sụa, tóc tai rối bời đứng trong bếp, cô hoảng hốt chạy xuống.
"Chị có sao không?"
Uyển Đình Nhu nhẹ nhàng đỡ lấy Lư Khâu ngồi xuống ghế, nhanh chóng chạy vào trong bếp xả một chiếc khăn lạnh đưa cho cô ta.
Thời gian giống như một thập kỷ trôi qua, tâm tình Lư Khâu mới dần dần bình ổn lại, cô ta khóc thút thít...
"Chị thấy mình ở đây, ngồi không cũng chẳng làm gì, chị muốn làm chút gì đó cho hai em. Không nghĩ đến, thức ăn nấu còn chưa thành mà đã làm hỏng đến những thứ khác, chị... Chị xin lỗi, thật ngại quá..."
Uyển Đình Nhu cười, vỗ nhẹ lên vai Lư Khâu...
"Chị là khách mà, không cần làm gì cho tụi em cả, A Hạo nấu ăn rất ngon, chị cứ để anh ấy nấu."
Nói xong, Uyển Đình Nhu quét tầm mắt sang chiếc đồng hồ treo tường, cô thoáng giật mình, liền nói vội...
"Ôi không! Em lại trễ học mất rồi... Thôi, em đi học nhé, gặp lại mọi người sau."
Uyển Đình Nhu quay lưng đi, Vương Thiên Ân nối bước theo sau, gần ra tới cửa, cô không quên xoay người vào trong nói...
"A Hạo, em đi..."
Chưa kịp nói hết câu, đôi môi trái tim của cô đã bị Vương Thiên Ân cúi xuống chặn lại, một loạt hành động khiến Lư Khâu thất kinh, cô ta ngạc nhiên tới nỗi không nói nên lời, mắt trố to, khuôn miệng không thể khép lại trong phút chốc.
Uyển Đình Nhu sau khi bị Vương Thiên Ân hôn, thần sắc trên khuôn mặt vì không kịp phản ứng, bỗng chốc hoá ngốc, cô đơ đến nỗi, bàn tay đang định vẫy chào vẫn còn giữ nguyên không nhúc nhích, cứng đờ giống như một bức tượng đá.
Vương Thiên Ân nhếch mép cười, lúc này mới khẽ nhắm mắt, hắn khom lưng, bàn tay to đặt lên đầu cô, cánh môi phong trần của hắn yêu chiều chạm nhẹ lên mái tóc đen nhánh, dịu dàng trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào...
"Học ngoan nhé, tan học tôi sẽ đến đón."
Thoạt nhìn cô đi học xong, Vương Thiên Ân không vội quay lưng mà nhìn đến khi bóng lưng cô khuất hẳn mới chậm rãi xoay người...
Vậy là mỗi buổi sáng con nhỏ này sẽ không có ở nhà, đúng là ông Trời cũng muốn giúp mình mà!
Lư Khâu cười gian manh, đoạn nhìn thấy Vương Thiên Ân sắp quay lưng đi vào bên trong, cô ta liền vuốt vuốt lại mái tóc, ngồi cong người khoe trọn thân hình chuẩn ba vòng, chỉnh cổ áo trễ xuống sâu hơn, vừa khéo khiến khuôn ngực đầy đặn kia lộ ra, nó to đến nỗi như sắp rơi ra ngoài, khuôn mặt cô ta lộ rõ sự phấn khích, song, sau đó nén lại, cố làm ra dáng vẻ thật gợi tình...
"Thiên..."
Còn chưa kịp dứt câu, Vương Thiên Ân đã một mạch đi thẳng lên tầng trên, vốn không hề có ý định đáp lại.
"Ơ! Này... Này, cậu...!!"
Lư Khâu ú ớ một hồi, mới phát hiện ra Vương Thiên Ân đã bỏ đi từ bao giờ, chẳng biết cô ta cố tình bày ra cái dáng vẻ gợi dục đó cho ai xem?
Cô ta thất bại tới nỗi, đến cả cái liếc mắt mà Vương Thiên Ân hắn cũng chẳng buồn mà ban cho.
Nghĩ đến đây, Lư Khâu vô cùng đay nghiến, bàn tay sớm đã cung thành nắm đấm, cô ta không tin, lũ đàn ông phàm tục này lại có người có thể thoát khỏi "nanh vuốt" của cô ta!
Phàm là người trần mắt thịt, ai lại không ham mê sắc dục?
Lư Khâu nhếch mép cười, ánh mắt lộ ra một tia tà ác...
Nguỵ tạo ra vẻ đứng đắn đó để làm gì? Chỉ càng khiến tôi muốn có được cậu hơn mà thôi!
...
Cốc cốc!
Lư Khâu đứng trước cửa phòng Vương Thiên Ân hồi lâu, mặc dù biết gã đàn ông này là không hề đơn giản, nhưng sự lạnh lùng và chiếc nhan sắc nguy hiểm đó của hắn khiến cô ta say đắm khôn nguôi.bg-ssp-{height:px}
Cô ta đã nhất quyết phải có được hắn, bằng mọi giá, nhất định phải khiến hắn chú ý đến cô ta!
Vương Thiên Ân lạnh lùng mở cửa, ngay khi nhìn thấy hắn thì đôi mắt lẳng lơ kia lập tức sáng lên...
"Sao ban nãy Đình Nhu nói cậu sẽ nấu bữa sáng mà lại..."
Lư Khâu khẽ mím môi, cố làm ra dáng vẻ e thẹn, yếu đuối.
Vương Thiên Ân lườm mắt, "Rầm" một tiếng.
Lư Khâu còn chưa kịp nói hết, hắn đã mạnh tay đóng sầm cánh cửa lại, để mặc cô ta bơ vơ đứng bên ngoài.
"Này! Trần Thiên Hạo, cậu..."
Hắn lười biếng tới nỗi, đến cả từ chối hắn cũng không muốn phải mở miệng trả lời, chỉ có thể dùng hành động để đáp trả cô ta, loại hành động đơn giản nhất, đến cả người ngu cũng có thể hiểu được, hắn rõ ràng là đang muốn tỏ thái độ.
Lư Khâu không chịu bỏ cuộc, cô ta bị từ chối, nhất thời không nói nên lời mới không thể đáp lại ngay, hiện tại đã định thần, cô ta liền ra sức đập cửa inh ỏi.
Vương Thiên Ân bất mãn vì có người quấy rầy bầu không gian yên tĩnh của hắn, chân mày bất giác nhíu lại, hắn nổi cơn liền đứng phắt dậy, giật mạnh cánh cửa ra quát lớn...
"Muốn cái gì?"
Lư Khâu cười giả lả...
"Hì hì..."
Lần này, cô ta sẽ không để hắn có cơ hội phản kháng nữa.
Lư Khâu cư nhiên xông đến, cơ thể đẫy đà lập tức dán sát vào cánh tay Vương Thiên Ân, bĩu môi trách móc...
"Người ta đói mà cậu nhẫn tâm đến vậy sao? Đẹp trai mà vô lương tâm thế! Còn chưa kịp nói hết câu mà đã lạnh lùng đóng sầm cửa lại. Thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả."
Ánh mắt Vương Thiên Ân bỗng nhiên trở nên lạnh ngắt, hắn chậm rãi gằn từng chữ...
"Tôi còn có thể độc ác hơn thế nữa, cô muốn thử không?"
Bầu không khí giống như đóng băng, hắn nhìn Lư Khâu, ánh mắt sắc bén mang theo vẻ băng lãnh, tựa hồ có thể bóp chết cô ta bất cứ lúc nào...
Ánh mắt chọc thẳng vào tim đen, bất giác khiến Lư Khâu nuốt "ực" một cái, bàn tay dần buông lỏng ra khỏi cánh tay hắn, toàn thân cô ta bỗng cảm thấy sởn gai ốc.
"Nhưng... nhưng rõ ràng là ban nãy..."
Lư Khâu tặc lưỡi, giậm chân một tiếng...
"Tóm lại, tôi muốn cậu nấu cho tôi ăn!"
"Cô bị liệt?"
"Ơ hay! Không phải ban nãy cậu đã được chứng khiến rồi ư? Cậu không thấy tôi nấu ăn rất tệ sao? Để tôi nấu, có khi lại làm hỏng nữa cũng nên. Vả lại, ban nãy, Đình Nhu cũng có nói cậu sẽ nấu bữa sáng cho tôi. Không phải cậu biết nấu ăn sao?"
"Đúng..."
Vương Thiên Ân cười nhạt, cố ý kéo dài ngữ điệu...
"Cô ấy nói tôi biết nấu ăn, nấu rất ngon, nhưng cô ấy không biết..."
Gương mặt anh tuấn càng thêm âm trầm lạnh lẽo, giọng nói tà mị thì thầm vào tai Lư Khâu...
"Tôi chỉ nấu cho mình cô ấy ăn mà thôi!''