Âu Dương Tu mang đồ ăn đi vào trong bếp, nhìn xuyên qua tấm kính ở gác bếp, phản chiếu trong đó là khuôn mặt tái nhợt không một chút huyết sắc của Uyển Đình Nhu, thấy vậy, hắn mở miệng lo lắng hỏi...
"Đình Nhu, thân thể của em không thoải mái sao? Sắc mặt thoạt nhìn có hơi kém."
"Không, em không sao."
Uyển Đình Nhu miễn cưỡng nở nụ cười, lắc lắc đầu, lại hỏi...
"Anh không trông quán sao? Anh sang đây thì ai sẽ trông quán?"
Âu Dương Tu thoáng buồn, cầm chai nước ở một bên, đưa qua cho Uyển Đình Nhu...
"Uống chút nước đi. Không cần sợ quán anh sẽ không có ai trông, nếu bị trộm, anh đã sớm sang nhà em ăn vạ rồi."
Âu Dương Tu cười, hắn nói đùa để khiến cho bầu không khí giảm bớt đi phần căng thẳng.
"Anh sang đây, mười lần như một em đều hỏi mỗi câu đấy. Thật là không còn chủ đề gì khác muốn trò chuyện cùng anh sao?"
Uyển Đình Nhu cong môi, cuối cùng cũng nở ra nụ cười, chần chờ một lát mới tiếp nhận chai nước, thấp giọng nói một câu...
"Cám ơn anh, nhưng hiện tại em chưa nghĩ ra chủ đề gì để trò chuyện. Bao giờ có thì em sẽ nói... Được không?"
Nhìn sâu vào ánh mắt trong veo như ngọc của cô, Âu Dương Tu chỉ có thể mỉm cười, sau đó dịu dàng đáp lại một tiếng "Ừ".
Hắn muốn vươn tay ra xoa đầu cô, nhưng chợt nghĩ đến buổi tối hôm đó, hắn lại bất giác rụt tay lại, bàn tay đang ngập ngừng giữa không trung lại vô tình bị cô bắt gặp nên vờ như đang vuốt tóc, nhanh chóng cho tay ra sau gáy.
"Anh sao vậy? Muốn lấy gì sao?"
Âu Dương Tu nhất thời không biết phải trả lời ra sao, đành nói bừa...
"À! Anh... Anh định lấy cái hộp đó!"
Hắn chỉ tay về phía chiếc hộp màu xanh đặt bên cạnh cô, sau đó vươn tay với lấy, Uyển Đình Nhu thấy vậy, liền thuận theo hắn mà đẩy chiếc hộp sang.
Âu Dương Tu mở chiếc hộp màu xanh ra, cười nói...
"Anh biết em thích ăn sủi cảo nên mới cố ý làm nhiều một chút."
"Anh giỏi thật, còn biết làm sủi cảo sao?"
"Em nói gì vậy? Anh là chủ của quán ăn Trung Hoa đó nha."
Âu Dương Tu cười, nhướn mày hỏi...
"Khi trước Đông Chí anh đã từng làm rồi mà, có nhờ Hân Nghiên mang sang cho em đấy. Không nhớ sao?"
Đông Chí ư? Hân Nghiên mang sủi cảo qua đây khi nào cơ chứ?
Uyển Đình Nhu nghe đến đây, không khỏi có chút ngạc nhiên, cô không hiểu Âu Dương Tu đang nói gì, nhưng không muốn làm hắn buồn nên chỉ cười xoà, đành gật đầu thuận theo.
"Không sao. Người ngã cầu thang mà, không tránh khỏi bị mất một số ký ức."
Giọng nói Âu Dường Tu trầm lắng, ngữ khí ôn nhu.
"Em ăn đi, vẫn còn đang nóng này."
Nói xong, Âu Dương cầm một đôi đũa, chính mình chủ động gắp qua chén cho cô.
Uyển Đình Nhu nhìn chằm chằm vào trong chén một lát, cô cũng cầm lên một đôi đũa, yên lặng ăn, không gây ra một chút tiếng động nào.
Uyển Đình Nhu cắn một miếng sủi cảo, ánh mắt đồng thời nhìn quanh bàn ăn một lượt. Đây rõ ràng đều là những món mà cô thích ăn, nhưng mà không hiểu sao, cô lại không có một chút khẩu vị nào, dường như chỉ cứng rắn chống đỡ, mới làm cho chính mình nuốt xuống.
Hương vị này... Quả thật khác xa với hương vị mà Vương Thiên Ân đã làm cho cô ăn.
Tuy hương vị này đến từ quán ăn truyền thống trứ danh Trung Hoa - Yến Môn Các, nhưng Uyển Đình Nhu lại cảm thấy rất tầm thường, cô ăn đến cái thứ tư liền cảm thấy không thể ăn đến cái thứ năm, có chút gì đó khiến cô cảm thấy rất ngấy.
Không giống với sủi cảo mà Vương Thiên Ân đã từng làm cho cô ăn, cô còn nhớ, hôm đó, mặc dù bản thân đã ăn một đĩa tận mười lăm cái, nhưng đến tận chiều tối vẫn còn có thể ăn thêm một phần bánh trôi bốn vị.
Cô ăn những món ăn của hắn, hương vị rất khác biệt, ăn được cứ ăn mãi, mỗi món ăn, hắn đều nấu rất bài bản, không quá nhiều cũng không quá ít, khiến cho cô ăn rồi lại muốn ăn thêm, chưa bao giờ cảm thấy ngán.
Khác hẳn với khi ấy, hôm nay, trên bàn tổng cộng có bảy món, cũng toàn là những món mà cô thích ăn, nhưng mà còn chưa động đũa đến món thứ ba thì cô đã cảm thấy no, mỗi món cô chỉ ăn có một ít.
Bỗng...
Tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ bầu không khí yên ắng trong nhà. Uyển Đình Nhu và Âu Dương vốn đang ăn, nghe thấy vậy, cả hai bất giác dừng lại, hướng mắt ra phía ngoài.
Ngay đúng lúc Uyển Đình Nhu vừa định đứng lên thì Âu Dương Tu đã vươn tay ra chặn lại...
"Để anh, em ăn đi."
Âu Dương Tu đi ra phía cửa, chưa kịp mở hẳn cánh cửa ra thì một bà cô béo mập đã cố chen chân đi vào...
"Ôi trời! Tránh ra coi! Làm gì mà lâu lắc quá vậy?"
Bà ta làm như không nhìn thấy Âu Dương Tu, xéo sắc liếc hắn một cái, rất tự nhiên đi vào trong nhà.bg-ssp-{height:px}
"Tiểu Nhu!"
Bà ta hô lên một tiếng, nhanh chân đi lại.
"Thím Cẩm?"
Uyển Đình Nhu thoáng ngạc nhiên, cô nở nụ cười liền đứng dậy hỏi...
"Sao hôm nay thím lại đến đây? Có chuyện gì sao ạ?"
Cẩm Thục Đoan vừa định trả lời thì Âu Dương Tu đã bước đến, giọng nói có chút ngập ngừng...
"Đình Nhu, đây là..."
"Đây là thím Cẩm, hàng xóm của em, cũng là bà chủ của dãy nhà trọ bên phía đối diện."
Uyển Đình Nhu giới thiệu sơ qua.
"Thím Cẩm, còn đây là bạn của cháu, anh Âu Dương."
Bạn...
Âu Dương Tu nhìn về phía Đình Nhu, sau một lúc lâu, giống như là rất khó mới có thể nở ra nụ cười nhưng thực ra lòng vẫn đang chua xót, dùng sức hít một hơi, mới nhìn phía Cẩm Thục Đoan nói...
"Thím Cẩm, xin chào, cháu là Âu Dương Tu, là bạn của Đình Nhu."
Uyển Đình Nhu đi vào trong bếp pha trà, bê ra một bình trà ngon mà lúc trước bà Ngọc mua trên đường đi hành hương về.
"Nghe bảo cháu bị ngã cầu thang... Chậc chậc, khổ thân, khi trước có hai bà cháu chăm sóc cho nhau cũng đỡ, bây giờ chỉ có một mình lại còn gặp phải chuyện không may. Hiện tại đã khỏe hơn chút nào chưa?"
Uyển Đình Nhu rót ly trà ấm cho Cẩm Thục Đoan, cô còn chưa kịp trả lời thì bà ta lại ngó quanh, sau đó hỏi thêm một câu khác...
"Cái thằng đẹp trai cộc tính kia đâu rồi? Sao không thấy nó nữa vậy?"
"Anh ấy đi du học rồi ạ."
Uyển Đình Nhu nhẹ nhàng đáp.
"Ôi vậy ư? Nhanh thế nhỉ? Mới hôm trước còn nói chuyện với mình mà lại..."
"Sao vậy ạ?"
Uyển Đình Nhu hỏi.
Âu Dương Tu ngồi bên cạnh cô vẫn luôn theo dõi mọi chuyện, vẻ mặt thoạt nhìn không mấy vui vẻ.
"Không... Không có gì."
Cẩm Thục Đoan hơi lảng tránh ánh mắt của Đình Nhu, sau đó, liền đánh sang chuyện khác thật nhanh...
"À mà Đình Nhu, cháu đã biết chuyện gì chưa?"
Cẩm Thục Đoan gõ gõ lên bàn, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Có chuyện gì vậy thím?"
Nhìn thấy biểu cảm của Uyển Đình Nhu, bà ta biết chắc là cô vẫn chưa hay biết chuyện gì, đành kiên nhẫn giải thích một loạt cho cô...
"Trời ơi! Tin nóng hổi vừa thổi vừa nghe nha. Con bé này nằm viện xong rõ là tối cổ. Tin này trong khu phố mình hiện tại đang rần rần vậy mà?"
Cẩm Thục Đoan bĩu môi, gõ gõ cái quạt xếp lên mặt bàn.
"Nói cho cháu biết, hôm qua, Doãn Đức Minh vừa mới được sở cảnh sát gọi điện lên để nhận xác con nhỏ bạn gái nó về đấy, giật gân chưa?"
"Gì cơ? Ý thím là... Chị Lư Khâu ư?"
"Đúng rồi! Chính là nó chứ còn ai!"
Uyển Đình Nhu còn chưa kịp định thần thì Cẩm Thục Đoan lại tiếp lời...
"Nó chết rồi đấy. Vừa mới hôm kia thôi, nhưng cảnh sát phải làm một số thủ tục xác nhận nên đến tận hôm nay Doãn Đức Minh mới lên nhận về. Nghe bảo là do mượn tiền xã hội đen đánh bạc, vì không có khả năng chi trả nên đã nhảy lầu tự sát."
Chị Lư Khâu... Chết rồi?
Uyển Đình Nhu vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cô nghe những lời Cẩm Thục Đoan nói mà giống như sét đánh bên tai, từng lời nói đều vọng lại rất to, vang lên oang oang trong tiềm thức, phút chốc khiến cô cảm thấy rùng mình.
Phải thừa nhận, tuy là cô ghét cô ta, nhưng chung quy giữa người với người, nếu có thù hằn thì cô cũng không muốn trù dập ai phải chết cả, cô tin luật nhân quả ắt sẽ khiến những người đó bị quả báo, chỉ không nghĩ rằng, quả báo lại đến với cô ta sớm như vậy?
Nhanh đến mức khiến cô cảm thấy không chân thực.