Tiểu quỷ kia chạy trốn cực nhanh, hai người nhất thời đuổi không kịp, chỉ có thể cực khổ đuổi theo phía sau.
Nhưng nói đến cũng kỳ lạ, mặc dù tiểu quỷ kia chạy rất nhanh, nhưng trên đường cứ sột sột soạt soạt, khiến cho bọn hắn có thể theo tiếng động tìm đến.
Một lát sau, càng ngày càng đi đến chỗ tối tăm phía sau núi.
Đuổi theo hơn phân nửa đỉnh núi, càng thấy nhiều cây cổ thụ, đường núi hiểm trở.
Cuối cùng, đến một nơi mây mù lượn lờ, tung tích tiểu quỷ đã biến mất.
Suy nghĩ trong đầu Nguỵ Vô Tiện luân chuyển, nhắm mắt lại.
Lam Vong Cơ nghi hoặc nhìn về phía hắn, lát sau, thấy hắn đuổi theo về một hướng nọ.
Đi đến gần một dòng suối, ngược lên theo dòng nước.
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Chỗ nguồn nước"
Càng đi lên núi, sương mù càng dày đặc, cho đến khi gần như ngay cả người bên cạnh cũng không thể nhìn thấy.
Nguỵ Vô Tiện chạy như một con thỏ, chỉ lát sau đã không thấy Lam Vong Cơ, lòng vòng tới lui giữa màn sương trắng mênh mông, vội vàng kêu y.
Một thứ gì đó cứng rắn chọc về phía hắn, cúi đầu nhìn thì thấy, là chuôi kiếm Tị Trần.
Sau đó một giọng nói trầm thấp và từ tính vang lên bên cạnh: "Cầm lấy".
Nguỵ Vô Tiện giữ chặt chuôi kiếm, rồi đi theo phía sau Lam Vong Cơ, "Vong Cơ huynh cũng thật là keo kiệt, không thể trực tiếp kéo ta đi hay sao".
Lam Vong Cơ nói: "Ta không thích tiếp xúc với người khác".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Chúng ta cũng đã chung chăn gối cả đêm, bây giờ ngươi còn nói cái này".
Lam Vong Cơ nói: "Im miệng".
Nguỵ Vô Tiện đành ngượng ngùng đi theo, đi được vài bước, phát hiện làn sương trắng này làm như là nhận mặt người, chỉ dính ở bên người mình, còn trước mặt Lam Vong Cơ thì một mảng sáng rõ.
"Nè? Tại sao sương mù này không ảnh hưởng gì tới ngươi vậy?"
Lam Vong Cơ không nói, nghĩ chắc y cũng không biết.
Nguỵ Vô Tiện nhìn bóng dáng không nhiễm bụi trần của Lam Vong Cơ, nghĩ thầm, chẳng lẽ sương mù này giống với tâm tư của con người, tâm tư càng sạch sẽ trong sáng thì càng không có tác dụng? Giơ tay nắm lấy một ít sương mù quanh thân mình, cũng chỉ nắm ra được nước.
Lại đi được khoảng một khắc, rốt cuộc sương trắng tan đi, một cái hồ rộng mênh mông hiện ra trước mắt.
Nước trong hồ lăn tăn, trong suốt như bạc, Nguỵ Vô Tiện đưa tay vào trong nước thăm dò, lạnh thấu xương.
Ánh mắt nhìn đến chỗ sâu dưới đáy đàm một mảng đen như mực kia, giống như suy nghĩ gì đó, "Vong Cơ huynh ngươi nói xem, tiểu quỷ này dẫn chúng ta đến đây, hay là muốn chúng ta vào trong hồ này dò tìm một chút?"
Lam Vong Cơ ngước mắt: "Dò tìm cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Linh hồ".
Lam Vong Cơ không tỏ ý kiến.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Mặc kệ nó là thần rượu tửu quỷ gì gì, đưa chúng ta đến chỗ này chắc chắn là có mục đích nào đó.
Về phần mục đích đó mà, ngươi xem, lần trước nó cũng chỉ chọc ghẹo ngươi, đối với ta không hề có ác ý, nghĩ chắc cũng không đến mức hại ta.
Nói không chừng, nó biết ta muốn tìm kiếm linh hồ, cố ý lắc lư trước mặt ta, còn dẫn theo ngươi, chính là vì dẫn đường cho ta đi qua màn sương, suy nghĩ kỹ càng cẩn thận như thế, chúng ta không xuống dưới dò tìm đến cùng chẳng phải là lãng phí một phen khổ tâm của người ta sao?"
Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc lâu, ngần ngừ nói: "Lòng tà ám không thể lường được, dễ dàng tin tưởng như thế, nhỡ có cái gì nguy hiểm! "
Nguỵ Vô Tiện nói: "Có thể có cái gì nguy hiểm, lại nói, lần trước không phải nó cũng chỉ ép ngươi uống mấy ngụm rượu, chứ có làm gì đả thương ngươi đâu?" Có thể đem Lam Vong Cơ cứng nhắc đến cực điểm chơi đùa một hồi, giúp y phạm vài điều cấm, quả thực có thể nói là làm rất tốt làm rất tuyệt nha, "Hơn nữa, ngươi xem, nó chẳng qua là trêu cợt ngươi một chút, giống như một đứa nhỏ ham chơi ham vui hơn, không phải là tà ám có bụng dạ hiểm ác gì".
Lam Vong Cơ nhíu mày nói: "Cưỡng bách người ta gặp khó, khiến tâm trí người ta say mê, chẳng lẽ không nguy hiểm hay sao?"
Nguỵ Vô Tiện biết y vẫn để bụng chuyện "thất tiết", lén cười thầm trong lòng.
Nói nửa ngày không lay chuyển được tiểu cũ kỷ này, lười tốn thêm miệng lưỡi, Nguỵ Vô Tiện bắt đầu ra tay cởi giày vớ.
Lam Vong Cơ cả kinh, "Ngươi làm gì?"
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: "Cởi quần áo lặn xuống á".
Lam Vong Cơ nghiêm nghị nói: "Không được, hồ này sâu không lường được, mọi việc không thể lỗ mãng".
Nguỵ Vô Tiện nhướng mày, "Ngươi nhát như chuột nhưng không có nghĩa là ta không thể thử một lần".
Miệng nói tay làm, động tác nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã cởi quần áo quăng đầy đất, đang sắp cởi bỏ trung y, liền thấy Lam Vong Cơ quay đầu tránh đi.
Nhịn không được lại muốn chọc y, "Chúng ta đều đã trần như nhộng ôm nhau cả đêm, sao ngươi còn thẹn thùng?"
"Vô sỉ, trần như nhộng khi nào?" Lam Vong Cơ tức giận, nhịn không được quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy thân trên không mặc gì của hắn, còn là vẻ mặt đắc thắng, biết hắn cố ý khích tướng, lập tức sắc mặt tái mét, lại quay phắt đầu đi.
Nghe thấy ùm một tiếng, Nguỵ Vô Tiện đã nhảy vào trong hồ.
"Úi chà! Lạnh chết!" Oán than một hồi, sau đó lặn xuống dưới đáy hồ.
Sinh ra chút bực bội, nhưng vẫn không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, Lam Vong Cơ sau mấy lần đấu tranh, vẫn là đi tới bên hồ, nhìn vào trong hồ, không biết sâu cạn.
Nguỵ Vô Tiện từ nhỏ ở sông hồ Vân Mộng nghịch nước, thêm phần thiên phú dị bẩm, biết bơi rất là lợi hại, nín thở thời gian nửa nén hương cũng là chuyện bình thường.
Lam Vong Cơ chỉ là biết bơi sơ sơ, im lặng so sánh với thời gian tự mình nín thở, không khỏi kinh hãi, rốt cuộc khi thấy Nguỵ Vô Tiện từ dưới nước trồi lên, trong lòng lập tức thở phào một hơi.
"Ta tìm thấy một thứ!" Nguỵ Vô Tiện nước chảy dầm dề gọi về phía y, há miệng để thở, giống như con cóc phồng hai má lên, lại chui vào trong nước.
Lần này, Nguỵ Vô Tiện trực tiếp lặn xuống đáy hồ, cái hồ rộng này không sâu, ước chừng chỉ khoảng hai trượng (khoảng ,m), hắn từ trong lớp bùn dưới đáy hồ lấy ra một thứ, sau đó duỗi chân bơi lên trên.
Ai ngờ vừa động vào thứ kia, hồ nước bỗng nhiên chấn động một cách lạ thường, rong rêu xung quanh vật đó tóm lấy hắn như móng vuốt quỷ.
Trên bờ, mặt hồ chợt nổi lên những gợn sóng lăn tăn, sau đó, Tuỳ Tiện rời khỏi vỏ bay ra từ trong đống quần áo lộn xộn của Nguỵ Vô Tiện, lao vào trong nước, hiển nhiên là được chủ nhân triệu hoán, để đối phó thứ gì đó.
Bỗng nhiên, trên mặt nước xuất hiện một cái lốc xoáy, lốc xoáy càng lúc càng lớn, cho đến khi toàn bộ mặt hồ đều nằm trong đó.
Lam Vong Cơ nắm chặt Tị Trần, lo lắng nhìn chằm chằm vào mặt nước.
Một lát sau, Nguỵ Vô Tiện trồi lên bên rìa lốc xoáy, liều mạng chiến đấu với dòng nước, khi sắp sửa thoát ra được, đột nhiên lại ngã về phía sau.
Lam Vong Cơ nhìn lại, nơi vừa rồi bị sương mù dày đặc che phủ hoá ra lại là rìa của cái hồ rộng này, chỉ nghe thấy Nguỵ Vô Tiện kinh hoàng kêu to một tiếng, rồi từ bên rìa hồ rơi thẳng xuống.
Tuỳ Tiện cạch một tiếng đụng vào tảng đá lớn bên hồ, thân kiếm bay lên giữa trời, lại theo chủ nhân cùng rơi xuống trong vực sâu mắt không nhìn thấy được.
Trong sương mù vang vọng tiếng hét to hồn phi phách tán: "Lam Trạm cứu ta!!!"
Một tiếng ùm rơi xuống nước, cùng với một vài tiếng nước nhỏ hơn, cuối cùng yên lặng trở lại.
Lam Vong Cơ chạy vọt đến bên hồ, chỉ thấy nước trong hồ tự rơi xuống một vách đá dựng đứng, đổ xuống một thác nước cao mấy trượng, dưới thác nước là một cái hồ nhỏ khác, nước từ hồ nhỏ tràn ra, chảy theo các tảng đá lớn nhỏ dọc sườn núi xuống dưới chân núi, uốn lượn thành một dòng suối nhỏ rì rào, trong veo.
Đoán chừng Nguỵ Vô Tiện hẳn là rớt xuống vào hồ nước nhỏ này rồi, Lam Vong Cơ nhìn khắp nơi, tìm thấy con đường mòn đi xuống hồ nước nhỏ đó, không màng dốc đá lởm chởm cào xước, nghiêng người, leo và trượt xuống một hồi, cuối cùng đến được chỗ đó.
Ở bên bờ hồ cúi người quan sát, chỉ thấy đáy đàm ẩn ẩn hiện ra luồng ánh sáng nhàn nhạt kỳ lạ, với ánh sáng nhạt này, càng có thể nhìn thấy hồ sâu một cách khác thường, như nhìn xuống vực sâu, khiến người ta sợ hãi.
Hồ nước tuy rằng trong suốt kỳ lạ, nhưng luồng ánh sáng nhàn nhạt rất yếu, mà Nguỵ Vô Tiện mới vừa rớt vào trong nước, khuấy lên một đống bọt nước, mặc cho Lam Vong Cơ dùng hết sức để nhìn, vẫn không nhìn ra được tình hình ở dưới chỗ sâu thẳm kia.
Sốt ruột đợi một lúc, Lam Vong Cơ rốt cuộc làm như hạ quyết tâm, đặt Tị Trần lên mặt đất, bắt đầu cởi quần áo.
Cởi đến khi chỉ còn lại một cái tiết khố, thì bước chân trần lên những hòn đá cuội trơn trượt bên cạnh hồ.
Hồ nước lạnh lẽo thấu xương, nhưng Lam Vong Cơ hoàn toàn không cảm nhận gì, chỉ nhìn hồ nước sâu thăm thẳm, hơi ngần ngừ.
Chỉ trong vài giây chần chừ này, từ trong nước bay vọt lên trời một thứ gì đó trắng trơn bóng loáng, lao thẳng về phía Lam Vong Cơ, còn kêu lên: "Có quỷ!!!".
Lưng Lam Vong Cơ đập xuống đất, đầu nổ đom đóm, thật vất vả hoàn hồn, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện bám chặt trên người y, cả người ướt đẫm nước nhỏ giọt giọt.
Hai thân hình trần trụi da thịt dán vào ôm lấy nhau, hơi thở ấm áp của Nguỵ Vô Tiện phun ra chỗ cổ y, lồng ngực đập hoảng loạn truyền tới nhịp tim rõ ràng không thể nhầm lẫn, chân cẳng quấn vào nhau, eo hông kề sát, gần như có thể cảm nhận được từng tấc thân thể nhấp nhô hoặc mềm mại hoặc dẻo dai, hoặc tròn trịa hoặc xương xẩu của đối phương.
Lam Vong Cơ cứng đờ tại chỗ, một lát sau, mới từ kẽ răng rít lên hai chữ, "Đứng lên!"
Cũng không biết ở đáy hồ nhìn thấy cảnh tượng gì khiến người ta sợ hãi, cả người Nguỵ Vô Tiện bám chặt lấy Lam Vong Cơ giống như bám lấy cọng rơm cứu mạng, tựa như muốn có được cảm giác an toàn từ trên thân thể ám áp của y, cho đến khi Lam Vong Cơ kềm nén lửa giận cất tiếng nói một lần nữa, hắn mới nhận ra chính mình đang làm gì.
Ngẩng đầu, thấy ấn đường của Lam Vong Cơ ẩn ẩn biến thành màu đen, mới cuống quýt nới lỏng tay ra, ngay sau đó đột nhiên bị đẩy ra.
Nguỵ Vô Tiện lăn sang một bên, nhớ tới bộ dáng chật vật thất thố vừa rồi của mình, tuy thế cũng có vài phần ngượng ngùng.
Tiết khố ướt đẫm, dính sát trên người, cảm thấy xấu hổ, lại vội vàng nhìn về phía Lam Vong Cơ, y đang chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất, quần cũng đã bị nước trên người Nguỵ Vô Tiện làm cho ướt nhẹp, lớp vải mỏng dính sát vào da thịt, lộ ra làn da trắng nõn bên dưới, cũng kéo căng đường nét cơ bắp rắn chắc ở phần thân dưới Lam Vong Cơ.
Nhịn không được hướng tầm mắt từ bắp chân đi lên, di chuyển tới đùi, rồi đến cái chỗ gồ lên giữa hai chân kia, dùng ánh mắt đánh giá kích thước chỗ đó, hầu kết hơi lăn.
Cảm giác được ánh mắt quan sát của hắn, Lam Vong Cơ bỗng nhiên quay đầu nhìn, thấy gương mặt hơi hơi ửng đỏ của Nguỵ Vô Tiện, vẻ mặt có chút kinh ngạc, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào một bộ phận nào đó, chợt sắc mặt biến đổi, xoay người đưa lưng lại, ngay sau đó phẫn nộ mặc quần áo vào.
Nguỵ Vô Tiện hồn nhiên không nhận ra phản ứng của Lam Vong Cơ, chỉ cúi đầu nhìn nhìn hạ thân của mình, nhíu mày.
Đều là nam tử, nhưng lập tức bị so kém hơn.
Bừng tỉnh nhưng không cam lòng mà lẩm bẩm: "Cái gì mà! ".