Lương Tử Nhan vứt thẳng tập tài liệu trong tay xuống đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô thư ký trước mắt, "Đây là cái gì? Cô sắp xếp tài liệu kiểu này cho ai xem? Đi làm lại tập khác ngay cho tôi."
"Giám đốc, oan uổng quá, tôi chỉ làm theo đúng những gì anh dặn thôi". Cô thư ký hai chân đều run rẩy, vết trang điểm trên mặt lấm lem mồ hôi, uất ức giải thích. Đây đã là lần thứ anh ta bắt cô sửa tới sửa lui tập tài liệu. Anh ta rảnh nhưng cô không rảnh à nha.
Nghe được phản bác, tâm trạng của Lương Tử Nhan càng rối loạn hơn, anh nhìn nữ thư ký, cau mày nói: "Làm lại tập khác, đi đi!"
Dạ, giám đốc, tôi sẽ lập tức đi làm ngay."
Giọng điệu của anh hết sức hung ác, dù ngu cỡ nào cũng biết cứ tiếp tục giải thích thì người chịu thiệt chỉ có thể là mình. Cô thư ký mới được tuyển dụng rất hoảng sợ nhìn đại boss đang bùng phát cơn giận, không ngừng thầm than cho số phận bọt bèo của mình.
Mấy ngày trước khi được thông báo ứng tuyển vị trí thư ký giám đốc thiết kế, cô còn rất vui sướng, trong sự lé mắt hâm mộ của đám bạn sinh viên mới ra trường hỳ hục đi khắp nơi xin việc, hăm hở tới nơi này nhận chức. Vốn tưởng rằng đây là một vị trí bất luận là ai cũng đều muốn đến đây làm việc, tiền lương cao, nhiều cơ hội phát huy tài năng, nhưng đúng như ông bà ta nói, cái gì cũng có giá của nó. Mọi người trong cty nói quả không sai mà. Anh ta quả không hổ danh” Lương giám trãm”, giám đốc gì mà chỉ biết cậy quyền cậy thế, suốt ngày ức hiếp nhân viên dưới quyền.
Ai nói cho cô biết, người trước mắt này là khủng long bạo chúa hay là giám đốc một công ty lớn vậy? Hở tý là phun lửa. Anh ta tưởng mình là hỏa thần hay sao?
Hix. Biết thế lúc nộp đơn phỏng vấn xin làm ở đây cô đã đăng ký làm thư ký tổng giám đốc rồi. Tuy tổng giám đốc rất ít khi lộ diện, nhưng mọi người trên dưới công ty luôn khắc cốt ghi tâm câu: "tổng giám đốc tập đoàn Lương thị là người hiền hòa, tuyệt đối không bao giờ nổi giận với cấp dưới". Ai như cái tên sếp thối tha của cô?
Cô thư ký nhỏ vẻ mặt đưa đám, nhanh chóng lủi khỏi vùng đất nguy hiểm. Cô thầm cầu nguyện cho ngày tháng trôi nhanh, mau chóng tới đầu tháng, cầm phong bì tiển lương trên tay mới bù đắp được bao cực hình tàn khốc cô phải chịu đựng mấy bữa nay.
Lương Tử Nhan nhìn thư ký đi ra ngoài một cách dè dặt, chân mày vẫn nhíu chặt càng co lại một chút.
Thực sư tệ hại. Đã ngốc, lại đần, còn ngu si hết thuốc chữa! Không biết ai đã tuyển cô ta, còn nói cái gì mà thông minh nhanh nhẹn, có môn là ‘ngàn năm chưa thông minh, vạn kiếp cũng không nhanh nhẹn nổi ’ thì có, ngay cả Hoàng Bích Như nếu bị buộc điều vào vị trí này cũng có thể làm tốt hơn cô ta gấp trăm ngàn lần. . . . . . Đột nhiên cái tên này xuất hiện trong đầu Lương Tử Nhan khiến máu nóng đã lâu không bốc lên trong người anh sôi sùng sục. Anh giận dữ buông một câu chửi tục.
BMVNAHN. Nhớ lại chuyện lúc nãy, sắc mặt Lương Tử Nhan xanh mét, tay nắm chặt thành quyền, buông ra, rồi lại nắm chặt lại hung hăng dộng mạnh xuống bàn.
Anh nhớ mình lúc đó như thằng khờ, anh tràn đầy hăm hở đi tìm cô, trên tay còn cầm theo phần gà sốt Tứ Xuyên anh cất công đi mua cho cô. Anh hăm hở muốn cùng cô chia sẻ. Tất cả đều là hăm hở, hăm hở. Kết cục thì sao, về đến nơi đập vào mắt anh lại là hình ảnh cô cười cười nói nói tình chàng ý thiếp ngồi ăn cùng người đàn ông khác.
Mà người đàn ông đó chính là cậu họ của anh.
Cậu họ. . . . . .Rốt cuộc cô có quan hệ gì với cậu họ? Không lẽ cô và cậu họ đang hẹn hò…?
Ý thức mối nguy hiểm trước mắt, Lương Tử Nhan híp đôi mắt sắc bén lại. Kiếp trước ngoài anh ra, bên cạnh Hoàng Bích Như chưa từng có người đàn ông nào. Nhưng bây giờ… Anh nhìn hai người lôi lôi kéo kéo, nắm tay nắm chân cách đó không xa, cảm thấy trong lòng phiền não càng lúc càng tăng, lửa trong mắt càng ngày càng đầy.
Hoàng Bích Như. Cô giỏi lắm. Mới vào công ty làm việc chưa được nửa ngày đã ngang nhiên đi hốt trai đẹp khắp nơi, lại còn là… cậu họ nữa chứ.
Còn cậu họ nữa, bồ kết ai không bồ kết, lại tăm tia cháu dâu, à không phải, cháu dâu tương lai là sao?
Hai người này, có phải chê sống sướng quá, chưa từng diện kiến địa ngục nên muốn đi tham quan “thử coi cho biết” phải không? .
Ánh mắt sầm xuống, trong lòng cáu giận vô kể, là cáu giận đối với chính bản thân mình. Anh nhớ lại mình ăn nói khép nép, hao tâm tổn trí thiếu điều quỳ xuống cầu xin cô tới công ty làm việc, lại ngờ đâu bao công sức mình lại trở thành "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn".
Khốn kiếp. Cậu họ thật quá đáng. Cô ta càng quá đáng hơn.
Mình đã vì cô ta làm nhiều chuyện như vậy, cô ta lại dám lén lút ngoại tình sau lưng mình.
Mắt thấy cô và cậu họ quấn quýt một chỗ, nhất thời có kích động muốn giết người.
Grừ grừ.
Lương Tử Nhan biết mình không nên mất khống chế như vậy, nhưng nhớ lại Bích Như trò chuyện với cậu họ, bộ dáng làm như thân hơn mười kiếp, lửa giận nơi đáy lòng khiến đầu anh muốn nổ tung.
BMVNAHN.
Nhưng anh vẫn phải nhẫn nhịn. Nơi này là công ty, cho dù có điên cuồng cỡ nào, thì anh cũng không thể diễn vở “giám đốc và tổng giám đốc ầm ĩ tranh giành hồng nhan tri kỷ” được.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, Lương Tử Nhan đi đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên.
“Alô, xin chào!” Giọng nói nhỏ nhẹ xuyên qua tai nghe truyền đến.
“Cô vào trong một chút, tôi có việc cần giao!” Anh nói, lúc này mới phát hiện thanh âm mình hơi khàn khàn.
Haiz, có con virus nào đang tấn công mình thế nhỉ?!
Nó thật… đúng là mạnh mẽ!!!
“Ách, nhưng công việc của tôi… Được rồi, tôi vào ngay đây!”
Nghe được cam kết của cô, anh buông điện thoại xuống, ánh mắt quét ra cửa, chờ đợi.
Một giây, hai giây… nét mặt Lương Tử Nhan đông cứng lại, mắt không chớp. Cô thật quá đáng. Anh đã kêu vào liền. Thế mà…
BMVNAHN. Cô làm cái quái gì mà nãy giờ chưa xuất hiện? Cô dám coi lời anh như gió thoảng qua tai? Cô dám cho anh leo cây?
Từ nhỏ đến lớn, bình thường đều là anh làm lơ người ta, vẫn chưa có người nào dám để anh chờ đợi. Ngay cả cha mẹ anh.
Hai phút sau khi Lương Tử Nhan cúp điện thoại, tiếng gõ cửa bên ngoài văn phòng anh vang lên.
Anh theo bản năng đứng bật dậy.
"Mời vào." Giọng ngọt như mật vang lên dụ dỗ một con ruồi xấu số đang nạp mình vào cửa.
"Nghe giọng chắc sếp đang vui vẻ. Vậy là mình không cần phải sợ."
Trên mặt Bích Như mang theo nét thở phào nhẹ nhõm. Cô bước vào, không ngờ phát hiện Lương Tử Nhan vẻ mặt âm trầm, đang đứng trước cửa phòng, ánh mắt sáng quắc phảng phất ý niệm muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Hình ảnh có tính chất minh họa sự kiện Darcula hiện hồn về báo mộng khiến cho toàn bộ ý chí tích góp được từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ của Bích Như nổ tung.
Hixhix. Lạy trời lạy phật. Cô thề. Gương mặt này…Cô vĩnh viễn sẽ không cách nào quên được.
Đồ… âm…. binh!!!
Hô hấp của cô như cứng lại, hoảng sợ lùi về phía sau hai bước, cô cố gắng giữ mình không để run lên, chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc lên án thái độ dọa chết người của anh ta.
Má ơi. Ban ngày ban mặt. Đừng đem bộ mặt hung thần ác sát đó ra nhát con chứ.
“Giám đốc… Anh……….” Bích Như luống cuống, người đàn ông này…..tại sao lại khùng lâu điên bền khó chữa trị như vậy?
Gương mặt tái nhợt của cô kéo thần trí của Lương Tử Nhan trở lại. Anh cố gắng khôi phục bình bĩnh, cố gắng tạo thái độ tự nhiên nhất có thể:
"Cô ngồi đi", anh chỉ vào cái ghế sa lon cách đó không xa.
Vẻ mặt cô nghiêm túc, chỉ có giọng run run tiết lộ cô đang cực kỳ cực kỳ sợ hãi: "Không cần, tôi đứng là được rồi."
Đùa sao. Ngồi bó gối chịu chết à? Tôi đâu có ngu.
Trong lòng cô thầm tính toán: Này nhé, nếu anh ta lên cơn, mình chỉ cần xách mông chạy ra khỏi phòng, sau đó lạng thẳng vào toa lét nữ. Đố anh ta dám vào đó truy kích mình.
Anh vẫn chôn chân tại chỗ, lẳng lặng quan sát cô, cũng không hề có thêm bất cứ hành động nào. Một lát sau anh mới trầm giọng hỏi: “Cô, sợ tôi sao?”
Thấy bộ dáng cô sợ hãi như vậy, anh cũng không biết cảm giác trong lòng ngực là gì, vừa đau lòng vừa…chua chát.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông như có như không phả vào tai cô khiến cô rợn tóc gáy.
BMVNAHN. Gặp Zombie thứ thiệt rồi.
Cha mẹ dạy không được nói dối nên cô dùng phương pháp cho qua.“Giám đốc, xin hỏi ngài gọi tôi vào đây, có việc gì cần giao ?”
Đương nhiên cô vẫn cúi gằm mặt, dùng hành động thực tế nói cho người nào đó biết: nền gạch so với cái mặt anh ta còn đẹp hơn.
Trong lòng Lương Tử Nhan vốn còn có chút áy náy, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của cô, lửa giận tự nhiên lại càng bốc cháy.
Cô làm vậy là sao? Ở chung với cậu họ thì vui vẻ, gặp anh một lúc đã khó chịu đến thế à? Thà nhìn cái đống gạch men đó cũng cương quyết không chịu nhìn anh một cái?
Thôi. Tha cho cô. Ai bảo anh yêu cô gái " ngu lâu, dốt bền, khó đào tạo" này đến thảm rồi. Anh cũng không thể làm gì cô. Bắt nạt cô so với việc cầm dao tự đâm mình đau gấp ngàn lần hơn.
Anh đi thẳng vào vấn đề: “Tài liệu tôi đưa cô đã làm xong chưa?”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, “Vẫn chưa xong. Không phải giám đốc nói tôi cuối giờ mới nộp cho ngài sao?”
Bây giờ còn chưa đến giờ mà! Giám đốc gì mà lật lọng còn nhanh hơn lật bài vậy. Cô không hiểu anh ta lại đột nhiên nổi cơn điên gì.
“Khỏi cần. Báo cáo đó để qua một bên đi. Giờ cô đi theo tôi.”
Hoàng Bích Như trước sau vẫn giữ thái độ lễ phép. Lễ phép- Đó là nguyên tắc hành xử cơ bản của nhân viên cấp dưới với sếp nha: “Dạ vâng. Thưa giám đốc, nhưng... đi đâu ạ?”
Anh tay loay hoay sắp xếp các văn kiện thích hợp, miệng trả lời cô ”Đi gặp khách hàng”
“Cái… cái gì?”. Đơ tập , sốc tập , boom tập , lựu đạn tập , chết đứng giữa đàng tập .
What's the hell?
"Có vấn đề gì?" Anh cười như không cười, nghiêng người, tiến lại gần nhìn cô, hơi thở phả lên mặt cô.
Cô lập tức nín thở, không dám cử động, sững sờ nhìn gương mặt anh tuấn cười xấu xa của anh. "Giám đốc, nhưng việc đi tiếp khách với anh thường là thư ký. Tôi… tôi là thiết kế.” Chuyện cười này không đáng cười chút nào.
“ Có luật nào bắt buộc nhân viên thiết kế không được đi gặp khách hàng với giám đốc à?” Gương mặt vô cùng nghiêm túc nói những lời đó. Mắt nhìn chằm chằm vào biểu hiện trên mặt cô. Anh muốn xem cô sẽ ứng phó thế nào.
“ Giám đốc, xin anh tự trọng… đừng bức bách tôi”, nhìn gương mặt anh nghiêm túc nhưng mở miệng toàn nói những câu bá đạo, áp chế người khác, cô thật sự muốn nổi điên.
Bích Như nuốt nước bọt, cố lấy giọng mềm mỏng mà cứng rắn nói: "Tôi chỉ đến đây, làm việc theo đúng chuyên môn và khả năng của mình. Tôi… không phải là loại gái như anh nghĩ"
Cùng boss đi tiếp khách hàng, thay boss uống vài ly tượu xã giao, sau đó ngà ngà say, theo boss vào khách sạn, kịch bản xưa như trái đất giữa sếp và nhân viên.
Anh ... anh ta thật quá đáng, nghĩ gài hàng được cô à? Cô là ai? Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, nằm không đổi tên lót, đỉnh đỉnh đại danh: Hoàng Bích Như !!!
" Loại gái như tôi nghĩ? Cô nghĩ tôi nghĩ cô là loại gái gì?" Anh cong môi, mỉm cười liếc cô một cái.
Hoàng Bích Như chỉ hận lúc này không phun nước miếng vào cái tên boss kinh tởm này. Giọng cô run run vì tức giận" Anh... anh..."
Lương Tử Nhan cười thầm trong lòng, hàng mày rậm khẽ nhíu lại, “Theo tôi biết chúng ta đã ký kết hợp đồng thử việc tháng.”
Hoàng Bích Như hai tay đan vào nhau siết chặt, mắt sáng lòe lòe nhìn lại anh ta.
Lương Tử Nhan không nhìn cô mà nhìn về nơi xa lắm, hờ hững phun châu nhả ngọc, “Nghe nói, nếu ai đơn phương phá bỏ cam kết, phải đền bù gấp giá trị hợp đồng đã ghi.”
Hoàng Bích Như chuyển mắt một giây, nở nụ cười lấy lòng, sắc mặt đầy vẻ dịu dàng, âm thanh như tiếng chim vàng anh thánh thót bên tai,
“Giám đốc bộ phận thiết kế công ty chúng ta là người tài trăm năm hiếm gặp, (cái này không phải mình xạo, nếu anh ta không có tài làm sao làm được giám đốc), tính tình độ lượng phóng khoáng( mới là lạ đó), hết lòng đào tạo cấp dưới (cái này là anh Hải Đăng nói, mình chỉ lặp lại thôi). Được cùng ngài đi gặp khách hàng bổ sung kiến thức, nâng cao nghiệp vụ là vinh hạnh không ai có được ( Miễn cưỡng cho vậy đi). Tôi xin hết lòng tháp tùng Lương giám ( trãm thì có), trên đường đi quyết bảo vệ ngài an toàn, không để ngài chịu một chút thất thoát ( tốt nhất anh đi đường bị xe cán luôn cho tôi nhờ), xin đại boss ( không) nhân từ yên tâm( làm kẻ ác). (Hứ tràng dài)!”
Oẹ. Mình nói mà đến mình còn nôn mửa nữa. Không hổ danh dân Vĩnh Long, nơi sinh trưởng của đệ nhất danh ca, mở miệng ra là hát cải lương như gió.
háhá.
Lương Tử Nhan cố gắng giữ hai tay, ngăn mình không vỗ trán bồm bộp.
Mới vừa rồi còn xù lông xù cánh, cương quyết không đi, đảo mắt đã thành “là vinh hạnh không ai có được”, trình độ đổi gió thực cao siêu!
Có điều... bài diễn văn này có hơi làm lố.
Có cần quỳ xuống dập đầu khấu tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn nữa cho đủ bộ luôn không?
"Không cần khách khí." Anh mỉm cười, cầm xấp tài liệu trên tay, tay kia nắm bàn tay nhỏ bé của cô, chân bước ra cửa.
"Anh làm gì vậy?" Mắt to nhìn chằm chằm tay anh.
Anh buồn cười, nhướng mày. "Đã nói với cô rồ, đi- gặp- khách- hàng!"
Xí. Ai chẳng biết đi gặp khách hàng. Nhưng cái tên dê xồm kia, có mau buông tay bà ra không hả?
Hoàng Bích Như bực bội chỉ vào bàn tay đang nắm tay cô."Tự tôi sẽ đi."
Cô không biết anh và thư ký của anh đối xử với nhau thế nào, nhưng đối với Hoàng Bích Như cô mà nói, xuất ba cái hành động gây hiểu lầm như vậy, thỉnh cô không thể tiếp. Huống chi thực sự cô không ưa anh ta. Hở cái là làm khó làm dễ, não có tàn siêu cấp tới đâu cũng never mind nhé.
"Để ý vậy à?" Anh cười khẽ, nhìn vào tay mình.
"Tôi không quen, cũng không thích." Hơn nữa đối tượng là anh.
"Vạn sự khởi đầu nan, từ từ rồi sẽ quen thôi", anh cố ý đưa tay vòng qua hông cô.
"Buông tôi ra!" Mặt của cô biến thành màu đen, ra sức giãy dụa."Tôi đổi ý rồi. Tôi không đi cùng anh nữa."
huhu. Tổ tiên đời của con ơi. Sao số con đen đủi thế này? Vớ phải tên sếp đại siêu đại cấp đại biến thái.
"Muộn rồi. Cô đổi ý nhưng tôi không đổi ý", nói rồi nới lỏng vòng ôm, bất chấp việc cô ra sức kháng nghị, chân đạp cửa, tay lôi cô xếnh xệch ra ngoài, tiến thẳng đến chỗ thang máy.
Hoàng Bích Như dùng hết sức muốn rút tay ra, nhưng trời sinh cô ốm yếu, trọng lượng chỉ có kg, sức mạnh thì khỏi bàn. Kết quả mặc cô có cố gắng thế nào, lực đạo tay của đại boss bất lương không hề giảm, làm cho cô tránh không thoát, đành cam chịu số phận làm con chó theo đuôi anh ta.
BMVNAHN. Trời cao ơi! Tình huống Chó, máu và nước mắt gì đây!!!
(Lời tác giả: haha. Chỉ mới nghe bài hát "hoa và nước mắt" chứ chưa nghe bài hát "Chó, máu và nước mắt" bao giờ cả. Không biết sau khi truyện này hoàn, trên diễn đàn âm nhạc có xuất hiện bài "Chó, máu và nước mắt" không ta?! )