Cô ấy tự nhốt mình trong phòng, đến cả người thân cô ấy cũng không biết làm thế nào, tôi phải làm gì để tiếp xúc được với cô ấy đây? Tôi đã nghĩ đến rất nhiều trường hợp, nhưng khả thi nhất, có lẽ là giao tiếp qua điện thoại. Vì vậy, tôi gửi vào máy cô ấy một tin nhắn:
"Xin chào tiểu thư, tôi là tổng đài!"
Một lúc sau cô ấy mới hồi âm lại, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cô ấy lau hết nước mắt rồi mới cầm điện thoại lên:
"Tổng đài cái đầu ngươi, có tổng đài nào lại sử dụng cả một dãy số dài thế kia hả???"
Hiển nhiên là cô ấy bị tôi làm cho tức điên lên rồi, nhưng tức giận cũng tốt, sẽ khiến cô không còn tâm tư để nghĩ đến chuyện kia, cũng tạm thời không cảm thấy đau khổ nữa:
"Tôi là tổng đài An Ủi Trái Tim Nhỏ, sẵn sàng phục vụ tiểu thư."
"Đồ điên!"
"Tiểu thư có chuyện buồn lòng sao?"
"Ai bảo ngươi nhắn tin cho ta làm chuyện vô bổ này thế?"
"Tổng đài tôi đây luôn tự động xuất hiện khi có người cần an ủi mặt cười"
"Lại còn mặt cười nữa, ghê tởm! Biến thái!"
"Có chuyện gì với cái mặt cười bé nhỏ đó chứ?"
"Một đại nam nhân lại đi dùng cái icon mặt cười, ngươi không thấy kinh dị à?"
"Nếu tôi là nữ thì sao?"
"..."
"Có thể lắm chứ? Tiểu thư có biết tôi là ai đâu?"
"Ngươi phát điên cái gì thế? Nghe giọng điệu của ngươi là ta biết ngươi là một ông chú rồi, đừng giả làm mấy bé loli như thế, tổn hại hình tượng các bé lắm!"
"Ông chú!?"
"Ừ, ông chú."
"Tôi mới không phải là ông chú!"
"Ừ, ngươi không phải, ngươi chẳng phải nói ngươi là tổng đài sao, vậy làm gì có giới tính chứ!"
"Tổng đài cũng là người mà!?"
"Ngươi trật tự đi, tâm tình ta đang không tốt, không rảnh cãi nhau với ngươi."
"Tôi nói này tiểu thư, cô lướt lên trên đọc lại xem ai cãi với ai trước cơ ~"
"Đừng có dùng icon nữa, ghê chết được!"
"Tiểu thư chẳng phải cũng không chắc chắn tôi là nam hay nữ sao? Nếu không sao kêu 'ngươi' hoài vậy? Hửm?"
"Nhiều chuyện!"