Tôi tình cờ gặp Tần Ngôn ở tầng dưới, chúng tôi cùng nhau quay về nhà, Đường Hi đang ôm chiếc gối lông ngỗng lớn mà tôi mua, ngồi xem “Cậu Bé Bọt Biển”.
“Hai người có muốn xem cùng không?” Cô ta mỉm cười nghiêng người về phía trước, giống như một đứa trẻ.
“Không xem.” Tần Ngôn vứt áo khoác ra đó rồi đi lên lầu, “Trẻ con.”
"Còn chị thì sao? Chị có muốn xem không?" Đường Hi có chút đau lòng.
"Tôi còn phải viết một bản báo cáo nữa."
Thế là tôi cũng đi lên lầu.
Chỉ có tôi là biết, Tần Ngôn đã nói dối.
Cuối tuần ở nhà, anh ấy luôn ngồi một mình trên sô pha xem "Cậu Bé Bọt Biển", ngay cả khi vui hay là khi tâm trạng không tốt, anh ấy luôn nhìn chằm chằm vào "Cậu Bé Bọt Biển" mà không nói một lời.
Lúc đó, tôi cảm thấy rằng, một luật sư lạnh lùng như anh ấy không ngờ lại thích xem "Cậu bé bọt biển", sự tương phản dễ thương ấy mơ hồ lại khiến tôi thích anh ấy nhiều hơn một chút.
Tại sao hôm nay anh ấy lại nói dối?
Tôi quay lại phòng, phát hiện ra anh ấy đang đọc sách.
Đó là cuốn "Rừng Na Uy", vẫn còn đang dừng ở trang mục lục.
Trên trang đầu có một dòng chữ viết tay trông rất thanh tú, không biết là ai viết lên.
"Nếu như chúng ta rời xa."
Chỉ một câu như vậy thôi, rồi đột ngột dừng lại.
“Cuối tuần này anh rảnh không?” Tôi bước tới.
"Ừm, có chuyện gì vậy?"
"Tuần này chúng ta có hẹn chụp ảnh cưới rồi mà, anh quên rồi à?"
Anh ấy ngẩng đầu nhìn lên tờ lịch, như thể đột nhiên nhớ ra: "Thời tiết thế này, ra ngoài chụp ảnh em có lạnh không?"
"Chỉ một lúc thôi, có lẽ là không."
“Sao lúc nào em cũng kiên cường thế?” Anh ấy kéo tôi về phía anh, “Anh mua cho em mấy cái ủ ấm nhé bảo bối, lúc nào chụp thì dán vào.”
“Được."
Nhìn xem, anh ấy dịu dàng như thế, thực ra vẫn còn yêu tôi mà.
Sự u ám của ngày hôm nay, đều đã vì một câu quan tâm của anh ấy mà tiêu tan.
Nghĩ đến những lời mà đồng nghiệp nói, tôi chủ động ôm lấy anh ấy.
Anh ấy nắm lấy bàn tay đang làm loạn của tôi.
“Có phải cái đó sắp tới rồi không?"
"Dạ?"
"Ngày ," Anh ấy nhắc nhở tôi.
Tôi sững người một lúc, "Không phải, của em là mùng ."
"Anh nhớ nhầm à?" Anh ấy cau mày nhớ lại.
Tôi bỗng nhiên nhớ ra, lúc ban ngày Đường Hi hỏi tôi là trong nhà có đường nâu không, sắc mặt cũng tái nhợt, có chút không thoải mái.
Đáy lòng tôi cảm thấy đầy lạnh lẽo, anh nhớ không lầm, thậm chí còn nhớ rất rõ, nhưng không phải là của tôi.
“Hai ngày nay em làm việc đã mệt quá rồi, ngủ sớm đi.” Anh ấy nhéo mặt tôi một cái.
"Bình thường công việc của em cũng như thế này mà."
“Anh sợ em mệt quá thôi.” Anh ấy vẫn cự tuyệt tôi.
Những cảm xúc mà tôi kìm nén bấy lâu nay đang có chiều hướng bùng phát.
"Anh lạnh nhạt với em là đang lo em quá mệt mỏi, hay là sợ cô ấy đi lên lầu?"
Vậy là tôi đã hỏi ra những chủ đề mà chúng tôi không muốn nhắc đến.
Sắc mặt anh ấy đột nhiên thay đổi, "Em đang suy nghĩ cái gì vậy? Đường Nhiễm, em là người hiểu chuyện mà."
“Em không muốn hiểu chuyện.” Trong lòng tôi vẫn có chút giận dỗi, đây cũng là lần đầu tiên tôi nói chuyện như vậy với Tần Ngôn.
Trên thực tế, giữa hai người chúng tôi, anh ấy vẫn luôn mang trạng thái cao cao tại thượng.
Còn tôi thì vẫn luôn là một người khôn khéo, hiểu chuyện và thấp hèn.
Anh ấy nhìn tôi, thở dài một hơi, rồi hôn lên môi tôi.
Khi anh ấy cởi cúc áo đầu tiên của tôi, dưới lầu bỗng truyền lên một tiếng hét .
Đó là Đường Hi.
Anh ấy dừng lại một lát, rồi tiếp tục hôn tôi, “Đừng quan tâm tới cô ấy."
Tôi nhìn dáng vẻ lơ đễnh của anh, đột nhiên chẳng còn hứng thú nữa.
“Anh không xuống xem thử hay sao?” Tôi đẩy anh ấy ra.
“Không xem.” Giọng điệu vô cùng kiên định, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ do dự.
"Được."
Chúng tôi nằm yên trên phần giường của mỗi người.
“Anh đi xuống hâm nóng sữa cho em nhé, uống xong thì sẽ dễ ngủ hơn.” Anh ấy nói xong thì đi thẳng về hướng cửa.
Tôi chẳng nói lời nào, nhưng móng tay thì đã đâm sâu vào lòng bàn tay, đau lắm.
Ngày hôm sau, tâm trạng của tôi không được tốt, rõ ràng cảm thấy vô cùng bất an.
Chính vì miếng băng cá nhân trên trán Đường Hi.
Miếng dán cá nhân đó là tôi mua, để ở trong chiếc hộp trong căn phòng mà cô ấy ngủ, cô ấy không hỏi tôi nên chắc chắn là cô ấy sẽ không tìm thấy.
Vậy thì, ai là người đã vào phòng của cô ấy, ai là người đã giúp cô ấy lấy nó ra.
“Băng cá nhân chị mua dễ thương quá.” Cô ấy tự chỉ vào đầu mình.
“Tối hôm qua em không sao chứ?” Tay của tôi đã phát run lên rồi, nhưng tôi vẫn đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
“Vâng, tối hôm qua lúc em đi vệ sinh, chẳng may bị ngã một cái, may mà anh ấy..." Cô ấy dường như đã ý thức được mình đang nói bậy, kịp thời dừng lại, "Em không quấy rầy tới anh chị chứ ạ?"
Tôi nhìn dáng vẻ õng ẹo đó của cô ấy, trong lòng không khỏi dâng trào cảm xúc.
"Sao em lại muốn dùng nhà vệ sinh ở ngay cạnh phòng bếp vậy? Không phải phòng của em cũng có phòng tắm rồi hay sao?" Tôi chất vấn cô ấy.
“Em... Vốn dĩ em cũng hơi đói bụng, muốn tìm cái gì đó để ăn, tiện đường thì đi thôi.” Cô ấy mở mồm ra nói dối, không biết có tin nổi những lời mà mình vừa nói nữa hay không?
Tôi không nói gì, chỉ một mình tưới hoa trong sân nhà.
“Chị cũng thích hoa hồng trắng à?” Cô ấy cười hỏi tôi.
Tôi ngước mắt nhìn những khóm hoa hồng trắng trồng đầy sân, "Anh ấy thích.”
"Ôi, chị có biết không, tên game của em cũng là Hoa Hồng Trắng đấy?"
Đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng, ánh mắt thẫn thờ nhìn những bông hồng trắng kia.
Tôi nhớ khi trang trí nhà cửa, tôi thích hoa cúc nhỏ, nhưng Tần Ngôn lại thích hoa hồng trắng.
Anh tự tay gieo mầm hoa hồng trắng khắp sân nhà, ôm tôi vào lòng trong gió nhẹ, “Đợi khi nào hoa nở đầy khắp sân, chúng mình sẽ cưới nhau nhé?”
Trong lòng tôi tràn ngập niềm vui, chuyên tâm chăm sóc nó trong suốt nửa năm trời, và cuối cùng đợi đến khi sân đã nở đầy hoa hồng trắng, thì tôi mới biết được kết cục này.
"Cuối tuần này em có thể mời anh chị đi ăn tối được không ạ? Đến quán trước cổng trường nhé. Anh ấy rất thích ăn chỗ đó. Hồi anh ấy còn học đại học..." Cô ấy lại chuyển chủ đề.
“Cuối tuần này tôi và Tần Ngôn phải đi chụp ảnh cưới rồi, không có thời gian đâu.” Tôi mỉm cười ngắt lời cô ấy.
Nụ cười của cô ấy đông cứng trên môi.
Chỉ trong chốc lát, cô ấy đã khôi phục nụ cười bình thản, "Khi nào anh chị kết hôn vậy ạ, có muốn em làm phù dâu cho chị không?"
"Tháng sau, phù dâu đã có đủ rồi, không cần làm phiền đến em nữa đâu."
"Ngày mấy tháng sau vậy ạ?"
Cô ấy có vẻ không tin, cho rằng tôi đang lừa cô ấy.
"Ngày tháng ."
Cô ấy sững người một lúc, sau đó mỉm cười một cái, "Đó là sinh nhật của em."
"Anh ấy vẫn chưa quên, anh ấy đã từng nói vào ngày sinh nhật của em, sẽ cưới em về nhà."
Tôi nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của cô ấy, cơn giận từ tận đáy lòng đã hoàn toàn bộc phát.
"Đường Hi, tôi chẳng quan tâm năm đó hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại Tần Ngôn là bạn trai của tôi, tôi mới là người gả cho anh ấy."
"Đừng tưởng rằng up video lên douyin, rồi bán thảm, dư luận đứng về phía cô thì anh ấy sẽ quay về lại với cô, ban đầu người bỏ rơi anh ấy chính là cô cơ mà".
Cô ấy nghe tôi nói vậy, khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận, vậy là cũng chẳng thèm giả vờ nữa.
"Nhưng chị ơi, chị chẳng khác nào một tên trộm cả, chị dùng tên của tôi để cướp đi chàng trai đã từng nói sẽ yêu tôi đến suốt cuộc đời này."
“Đường Hi, cô không bị mất trí nhớ đúng không?” Tôi nhìn cô ta.
"Đúng."
Bốp!
Tôi ném bình tưới cây đi, rồi tát thẳng vào mặt cô ấy.
"Làm ơn ra khỏi nhà của tôi."
“Nhà của cô?” Cô ta che mặt, nụ cười run rẩy, “Nhà là anh ấy mua, tôi nói tôi thích nhà có vườn, khi anh ấy mới tốt nghiệp xong không có tiền cũng chẳng thể nào mua được, bây giờ anh ấy mua một căn nhà hai tầng mỗi tầng một khu vườn, trong sân lại được trồng loại hoa hồng trắng mà tôi yêu thích.”
“Anh ấy nhớ ngày đến kỳ kinh nguyệt của tôi, anh ấy vì tôi mà thử những món ăn anh ấy không thích, đọc những cuốn sách mà tôi thích đọc, xem phim hoạt hình mà tôi thích xem.”
“Anh ấy sợ tôi ngã nên mới sáng sớm đã lắp đặt đèn cảm ứng bằng giọng nói ở hành lang, cô tưởng rằng anh ấy thật sự đã quên tôi rồi, không còn yêu tôi nữa hay sao?
“Anh ấy hận tôi, nhưng lại càng yêu tôi."
"Chị và anh ấy thật giống nhau, cả hai đều thích lừa dối chính bản thân mình."
Khi tôi nghe được những lời này của cô ta, da đầu tôi nổi lên một trận tê rần.
“Cô đang phát điên cái gì vậy hả?” Phía sau truyền đến một tiếng quở trách, “Mau cút ngay đi cho tôi!”
Là Tần Ngôn.
Anh ấy mắng Đường Hi, nhưng tôi vẫn rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Mặc dù anh ấy đứng về phía tôi, nhưng vẫn có một cảm giác khó chịu không thể nào giải thích được.
Tôi hốt hoảng quay người định bỏ đi, nhưng Tần Ngôn lại giữ tôi lại.
"Cô ta đang nói nhảm đấy, em vẫn luôn thấu tình đạt lý mà, lẽ nào em không hiểu hay sao?"
“Nói nhảm?” Tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười.
"Anh nói anh thích cái tên rất giống tên cô ấy của em, anh nói anh yêu bông hoa hồng trắng mà cô ấy yêu thích, anh chọn ngày sinh nhật của cô ấy làm ngày cưới của chúng ta, thậm chí cả chu kỳ kinh nguyệt, anh cũng chỉ nhớ đến cô ấy…”
"Anh nói cho em biết đi, cái nào mới là nói nhảm đây?"
"Không phải anh là luật sư hay sao? Anh phản bác lại em đi, cho dù chỉ lấy ra một phần mười sự chuyên nghiệp của anh thôi, em cũng sẽ tin anh mà, anh thuyết phục em đi?"
Tôi sụp đổ rồi.
“Anh có yêu em không?” Tôi hỏi anh.
"Ngày thường anh đối xử với em như thế nào, chẳng lẽ em không cảm nhận được hay sao?"
“Cảm nhận được, anh là một người vừa tỉ mỉ vừa chu đáo, là một người bạn trai đúng nghĩa. Nhưng tại sao khi anh vừa nhìn thấy em thì lại thất thần? Trong khoảnh khắc anh ngây người đó, rốt cuộc là anh đang yêu em hay là đang tìm kiếm một hình bóng khác?"
Anh ấy không nói được lời nào, đột nhiên hoảng hốt, vội ôm lấy tôi.
"Đường Nhiễm, cô ấy chỉ ở lại một tháng thôi, khôi phục trí nhớ là cô ấy sẽ rời đi mà, em không thể rộng lượng hơn một chút sao?"
“Rộng lượng?” Tôi đột nhiên bật cười, “Vậy để em hỏi anh một câu cuối cùng.”
"Ngay từ đầu anh đã yêu em, hay chỉ vì em có cái tên giống cô ấy mà thôi?"
“Đường Nhiễm.” Anh hạ thấp giọng, chuẩn bị hôn tôi.
"Anh đừng gọi tôi như vậy, tôi cảm thấy buồn nôn."
Tôi đẩy anh ra, xách cặp đi xuống lầu.
Anh ấy lại vội vã chạy theo tôi.
"Em xin lỗi, là do em đã khiến cho hai ngươi phải cãi nhau như thế này, em đây cho xong chuyện." Tiếng khóc của Đường Hi từ trên lầu truyền xuống.
Đứng ở cầu thang, tôi nhìn thấy cô ấy mặc một chiếc váy trắng, bấp bênh đứng ở lan can trên nóc của tòa nhà.
Tần Ngôn nhìn Đường Hi rồi lại nhìn tôi.
Chỉ trong vài giây, tôi đang chờ đợi, còn anh ấy thì lại đang do dự.
Cân nhắc một hồi, anh ấy ném lại một câu "Em chờ anh chút" rồi vội vã chạy lên lầu.
Ngay lập tức, thế giới của tôi đã sụp đổ.