Ngày hôm sau, công ty của anh ấy xảy ra chuyện đột xuất, vốn dĩ anh ấy đã nói sẽ đưa tôi tới , nhưng nửa đường đi đã phải nhận rất nhiều cuộc gọi liên quan tới công việc.
Tôi chủ động đề nghị anh ấy thả xuống bên đường.
“Em vẫn ổn chứ?”
“Vâng.”
“Tối nay em muốn ăn gì, anh sẽ mua đồ về nấu cho em ăn.”
“Gì cũng được.”
Sau khi trả lời xong những điều vừa rồi, tôi tự bắt taxi đến .
Từ đi ra, đồng nghiệp của anh ấy gọi điện cho tôi rồi nói: “Tần Ngôn đã xảy ra chuyện rồi”.
"Cậu ta ra tay đánh người, người đó lại còn là một thiếu gia nhà giàu, bị Tần Ngôn đập nát sống mũi rồi."
Tôi hốt hoảng một trận, vội vã chạy thật nhanh về nhà.
Trên đường đi, tất cả những gì tôi có thể nghĩ được là những lời mà đồng nghiệp của anh ấy đã nói với tôi.
"Người bị đánh là chồng của Đường Hi, nghe nói chồng của cô ấy rất thường xuyên sử dụng , hồi đó lúc . , Đường Hi cũng đã đệ đơn ly hôn vì không chịu nổi, nhưng hai người vẫn luôn trong thời kỳ chiến tranh lạnh, phía bên người chồng thì vẫn không chịu đồng ý.
“Vừa về đến nhà, cô ấy đã bị chồng đánh cho tơi tả, luật sư Tần đi đưa hành lý cho cô ấy, nhìn thấy cảnh này, không thèm nói lời nào đã xông vào với người ta.
"Người nhà của tên đại gia kia làm sao có thể bỏ qua cho được, nhất định phải kéo luật sư Tần vào vụ này."
Nghĩ đến đây, tôi cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Hóa ra hôm nay anh ấy bận rộn đến mức không có thời gian cùng tôi đến , nhưng lại có thời gian đi đưa hành lý cho Đường Hi sao?
Anh ấy không ngần ngại hủy hoại tương lai của chính mình vì cô ấy, đánh đập người ta một cách tàn nhẫn.
Trong chuyện này, rốt cuộc là vì công lý nhiều hơn, hay là vì mối thù riêng nhiều hơn?
Khi tôi về đến nhà, không có ai ở tầng một.
Tôi lại chạy lên tầng hai.
Vừa mở cửa ra sân, tôi đã nhìn thấy Đường Hi sợ hãi ngồi xổm dưới gốc cây hoa hồng giống như một con mèo con bị thương, trên mặt đẫm nước mắt.
Còn Tần Ngôn thì đứng chống nạnh ở một bên, chân vẫn còn đi giày da, cũng chẳng kịp thay.
“Tại sao lại kết hôn với loại người đó?” Anh ấy gặng hỏi.
“Bởi vì em giận anh.” Cô ấy không còn giả vờ giả vịt gì nữa, “Anh nói, cho dù em cưới một tên ăn mày, anh cũng sẽ chẳng quan tâm gì đến em nữa, em chỉ muốn xem anh có thật sự không để tâm tới em nữa hay không mà thôi.”
"Bởi vì em giận anh ư? Em đánh cược cả tương lai của mình chỉ vì giận anh thôi sao, em có não không hả?"
Anh tức giận đến mức dùng chân đá vào gốc cây hoa hồng, khiến cánh hoa rơi xuống lả tả.
Cô ấy càng khóc dữ dội hơn.
“Em không có não, em chỉ yêu anh thôi.” Cô ấy quay lưng lại, cả người run lên vì khóc.
“Em!” Anh ấy giận tới mức không biết phải làm sao.
"Anh cũng vậy mà không phải sao? Tìm một người trùng tên với em, mua cho cô ấy ly trà sữa mà em thích, hát cho cô ấy bài hát mà em thích nghe, mua cho cô ấy chiếc váy mà em thích, mua cho cô ấy ngôi nhà theo sở thích của em, trồng cho cô ấy loài hoa mà em yêu thích, lại còn muốn kết hôn với cô ấy ư, không phải anh cũng đang đánh cược cả cuộc đời mình hay sao?"
Cô ấy đứng dậy ngước lên nhìn:
"Anh thừa nhận đi, anh vẫn không quên được em, anh vẫn còn yêu em giống như em vẫn còn yêu anh vậy."
"Anh Tần Ngôn, Hi Hi biết sai rồi, anh tha thứ cho em có được không? Chúng ta đừng nhau nữa, có được không?"
Đường Hi cố gắng dựa vào người anh ấy, nhưng anh ấy lại đẩy cô ta ra.
Quá quẫn trí, cô ta đưa tay ra túm lấy gai của đoá bông hồng, khiến cho cả bàn tay cô đầy những vết thương.
Tần Ngôn không chịu đựng được nữa, nắm lấy tay của cô ta.
Cô ta liều mạng hôn lên môi Tần Ngôn.
Anh ấy vươn tay muốn đẩy cô ta ra, nhưng trong khoảnh khắc cô ta đứng không vững, anh ấy lại duỗi tay giữ chặt lấy phần eo.
...
Thật là một mối tình ngang trái.
Khoảnh khắc đó, trái tim tôi như bị xé toạc.
Tần Ngôn như có mắt sau gáy, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt không ngờ lại chạm vào mắt tôi.
Đường Hi đang cười, còn tôi thì giống như một tên vào nhà người khác bị chủ nhà bắt gặp, tôi sợ hãi bỏ chạy.
Tôi hốt hoảng chạy xuống dưới lầu.
Đứng đợi thang máy cũng cảm thấy chậm, cho nên tôi chạy một mạch xuống dưới tầng một, ngồi xổm trên mặt đất, che mắt rồi khóc lớn.
Khóc xong tôi mới biết tờ giấy báo cáo kết quả trên tay tôi đã biến mất.
Có thể là nó đã rơi ở trong nhà, có thể nó đã rơi ở hành lang, nhưng điều đó đã chẳng còn quan trọng nữa.
Ngày hôm sau, Tần Ngôn gọi điện thoại cho tôi, nhưng tôi không bắt máy.
Tin nhắn, WeChat, tôi cũng chẳng trả lời.
Vào ngày thứ ba, tôi nghe nói anh ấy đang bận làm đơn kiện ly hôn cho Đường Hi.
Anh đã hoàn toàn cứu được cô ấy khỏi bàn tay của ác quỷ.
Cô ấy đã ly hôn rồi.
Chồng cũ thì bị đi .
Luật sư Tần lúc nào cũng vô cùng tài giỏi, anh ấy chưa bao giờ thua kiện.
Anh ấy dùng thứ vốn mà anh ấy tự hào nhất để thắng về cả thế giới cho người con gái mà anh ấy yêu.
Vào ngày thứ tư, tôi lướt douyin của Đường Hi.
Đó là hình ảnh anh ấy đi truyền dịch cùng với cô ta, trên trạng thái có viết:
"Lợi hại quá đi mất, luật sư Tần của tôi. Cho dù thế giới không muốn tôi, thì chỉ cần quay người nhìn lại, anh ấy sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất."
Cư dân mạng cũng phải cảm thán, ôi, thật là ngọt ngào, mọi người ào ào chúc phúc cho bọn họ.
Có người bình luận ở dưới: "Thế người bạn gái hiện tại của anh ấy đâu?"
"Không có tin tức, chắc tự biết điều ra khỏi cuộc chơi rồi nhỉ?"
"Nếu cô ấy quay lại thì phải làm sao đây? Lo quá đi."
"Chỉ có tôi là muốn cô bạn gái hiện tại đi đi thôi hay sao? Cô ta là kẻ mà."
...
Tôi nằm trên nhìn cái kết có hậu của người khác mà không cầm được nước mắt.
Hóa ra nhìn thấy người khác được hạnh phúc mới thực sự khiến người ta phải rơi nước mắt.
Tôi lấy điện thoại ra, trả lời ở dưới bình luận đó: "Vậy thì tôi cũng tặng một phần tiền quà nhé?"
Ngày thứ năm, tôi trả lại chìa khóa nhà kèm theo bệnh án " " rồi gửi tới cho Tần Ngôn.
Chẳng bao lâu sau, Tần Ngôn đã gọi điện tới.
Nhưng tôi không trả lời.
Anh ta đang làm phiền tôi chơi game đấy.
Nhưng thật kỳ lạ, khả năng của anh ấy lớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Chỉ nửa giờ sau khi nhận được chuyển phát nhanh trong cùng một thành phố, anh ấy đã có mặt trong phòng của tôi.
Tốc độ của anh ấy giống như khả năng kinh doanh của anh ấy vậy, đều khiến tôi phải kinh ngạc.
"Em có rồi à?"
"Ừm."
Tôi vẫn còn đang chơi game, không muốn nói chuyện với anh ấy.
"Đứa trẻ đâu?"
" rồi."
Anh ta giận tới mức gương mặt trắng bệch.
Cuối cùng, một người luôn bình tĩnh và tự chủ như anh ta, lại vung tay hất tung điện thoại của tôi đi, còn tiện thể đập phá luôn mọi thứ ở trong phòng.
"Đường Nhiễm, loại độc ác như cô không xứng đáng có được tình yêu, từ trước tới nay, tôi chưa từng yêu cô!"
Mắng xong, anh ta quay người bỏ đi.
Tôi nhặt điện thoại lên, vùi đầu vào chơi game tiếp.
"Sao lại đứng yên thế này? Tý nữa hết ván anh em báo cáo nó đi, cạn mẹ lời rồi."
“Tôi đang hóa trị,” Tôi gửi tin nhắn.
Đằng kia trả lời: "?"
"Thế thì không sao nhé, đằng kia ơi, hôm nay nếu như các ngươi dám động đến một sợi tóc của , bốn người tụi này sẽ liều mạng với các ngươi."
Tôi tức tới mức bật cười, cứ cười cười rồi lại khóc.
Luật sư Tần đúng thật là, luôn biết nhắm vào nỗi đau của người khác, còn có sở trường đặc biệt là xát muối vào vết thương của người ta nữa cơ.
Đám cưới bị hủy bỏ.
Tần Ngôn cũng không đến thêm một lần nào nữa.
Sau đó tôi nghỉ việc, trở về quê.
Ngày nào bà tôi cũng túc trực ở trong phòng bệnh của tôi.
“Con và nó kết thúc như vậy à?” Bà hỏi tôi.
"Con lấy cái gì để tranh giành với người ta đây?"
Tôi nhìn cái đầu hói của mình trong gương.
“Con xấu quá, bà ơi”.
Bà đội bộ tóc giả ở bên cạnh lên đầu tôi, "Nói nhảm, con không xấu, cháu gái của bà là cô gái xinh đẹp nhất trên đời."
“Bà ơi, có em bé trong bụng là cảm giác như thế nào ạ?” Tôi hỏi bà.
"Nó sẽ đạp con, khi con nói chuyện với nó, nó sẽ động đậy loạn cả lên, thời kỳ tiếp theo, con sẽ phải kể chuyện cho nó nghe thì nó mới chịu nằm im, chỉ cần con dừng lại, nó sẽ lại quậy phá tiếp, năm đó, mẹ của con nằm trong bụng bà cũng là một đứa nhỏ nghịch ngợm như vậy đấy."
"Tối hôm qua con đã mơ thấy thằng bé rồi."
"Nó trông như thế nào? Con có nhìn rõ không?" Bà tỏ vẻ chờ đợi.
"Mắt to tròn, giống như bà, còn môi thì mỏng, giống... Tần Ngôn. Thằng bé dang tay ra, muốn con ôm nó vào lòng, nhưng khi con vừa đưa tay thì nó đã rơi khỏi thiên đường, cả người bê bết ..."
Tôi lại khóc.
Bà lau nước mắt cho tôi bằng chiếc khăn tay của bà.
"Đừng khóc, cháu gái ngoan của bà, đừng khóc, con vẫn còn trẻ, sau này vẫn lại có con được thôi mà. Duyên phận giữa con và đứa trẻ vẫn còn chưa kết thúc, thằng bé sẽ tới để làm con của con thôi."
"Là do bà, hồi con còn học cấp đã từng phải để u , mấy năm nay bà cũng chẳng đưa con đi kiểm tra, là do bà ít học, lại không quan tâm, khiến cho lần tái phát này của con cũng là lần phát hiện ra đã là rồi."
“Không liên quan gì đến bà đâu, bà ạ.”
"Con cứ trước đi, chữa khỏi rồi, mọi thứ đều sẽ tốt lên mà thôi."
Bà nói xong thì quay lưng đi, lén lau nước mắt.
"Thôi đi thì hơn, thằng bé chọn con làm mẹ thì sẽ khổ cho nó lắm."
"Sau này con sẽ là một người mẹ tốt."
Tôi không phải.
Không phải.
Tôi bị , vì để cứu lấy mạng sống của chính mình, tôi đã tự tay git chết thằng bé.
Khi thằng bé được lấy ra, nó vẫn còn rất nhỏ, đỏ đỏ, lại còn đẫm , giống như một con nòng nọc nhỏ bị lột da.
Khoảnh khắc con tôi nằm trên tấm vải xanh, trái tim tôi như thể đã tan nát.