Đó là một ngày đầu hạ hết sức bình thường, với những cơn gió mát nhẹ và ánh mặt trời dịu dàng ấm áp. Trời vừa sáng Miêu đại nhân đã bắt đầu dọn dẹp thư phòng —— đây là việc duy nhất anh không thể không tự động tay xử lý, những vật dụng cũ kỹ ở đây đều không thể chịu đựng nổi sự quăng quật của người máy nội trợ.
Dọn chưa được bao lâu thì nhạc chuông di động vang lên, đầu bên kia là giọng nói vui vẻ của Bạch Ngọc Đường. “Tôi về rồi. Em đang ở trên lầu à?”
Mười mấy giây sau từ hành lang truyền đến tiếng bước chân nhanh nhẹn, vang lộp cộp, chừng như là phát ra từ ủng da —— cũng mới một tuần không gặp, còn nôn nóng đến mức giầy cũng không đổi sao. Khóe miệng Triển Chiêu bất giác cong lên, lại không ý thức được bản thân mình cũng không thể đợi được nữa mà cởi các loại quần áo găng tay chống bụi phiền phức vướng víu ra.
Lần này Bạch Ngọc Đường lấy thân phận lính đánh thuê một mình nhận việc, Triển Chiêu không đi theo, chỉ biết việc liên quan đến vị tai to nào đó của Bộ quốc phòng, chỉ sợ là rất nguy hiểm —— cũng may nghe tiếng bước chân hăng hái tới mức uy chấn bốn phương thế này, xem ra tất cả đều thuận lợi.
Anh vừa mới cởi xong xuôi thì nghe thấy người kia tiến vào thư phòng. Triển Chiêu nghiêng mình đi ra từ giá sách, mới gọi một tiếng “Ngọc ——”, thì đột nhiên ngây người ra ngay tại chỗ.
Ý nghĩ đầu tiên khi đó của Miêu đại nhân là chẳng lẽ mình bị mắc chứng cuồng sắc trong truyền thuyết??
Ặc, thật ra thì cho dù là ai nhìn thấy người đàn ông đang đi về phía mình lúc này đi chăng nữa, chỉ sợ cũng khó mà trốn thoát được số phận bị bệnh cuồng sắc bộc phát. Bạch Ngọc Đường cực soái, điều này miễn bàn; quân trang làm tăng thêm độ soái của nam nhân, chuyện này càng khỏi phải nói. Vậy thì Bạch Ngọc Đường + quân trang…
Đồng phục phẳng phiu đen trầm vừa như in, toàn thân không hề có chỗ nào quá ôm hay quá rộng, phác họa ra vóc dáng cao to cường tráng đến chói mắt của nam nhân. Nhìn từ trên xuống, sợi dây bện màu bạc nằm vắt ngang vành mũ uy phong lẫm liệt, bên trên là huy hiệu sáng lấp lánh như tuyết hình chim ưng giang rộng đôi cánh oai hùng bức người. Ngực để mở hình chữ V lộ ra áo sơ mi trắng muốt bên trong, áo không cổ thẳng thớm kết hợp với cà vạt đen làm bật lên sức sống căng tràn. Quân hàm trắng bạc nền đen nơi cầu vai lại tô thêm đường nét vô cùng tinh tế cho đôi vai anh tuấn của nam nhân. Chính giữa quân phục đính bốn chiếc cúc áo bằng bạc, giữa chiếc cúc thứ ba và thứ tư, một thắt lưng bằng da trắng ôm lấy đường eo cong hoàn mỹ, thanh đoản đao nhỏ giắt bên hông ẩn hiện lấp lánh ánh bạc, tăng thêm phần sắc bén của lưỡi dao khi ra khỏi vỏ. Xuống chút nữa là đôi chân thon dài thẳng tắp cùng đôi ủng da màu đen cao đến đầu gối…
Mà ý cười khiêu khích tựa như bất kham trên gương mặt tuấn tú ngũ quan sắc sảo kia càng khiến cho hình ảnh này thêm mười phần hoóc-môn nam tính.
Mãi đến tận khi Miêu đại nhân chỉ còn cách người đàn ông mặc quân trang ấy , cm thì mới lấy lại tinh thần, anh đang tính quyến rũ tôi sao.
“Thông minh.” Con chuột trực tiếp giảm khoảng cách từ , xuống còn , chỉ là…
Làm sao? Triển Chiêu không hiểu mở to mắt, Bạch Ngọc Đường chỉ nhẹ nhàng hôn mấy cái lên môi anh rồi lui lại —— hoàn toàn không hề giống với phong cách của một con dã thú, thành thật mà nói, ngay cả anh cũng vẫn còn… chưa đủ thỏa mãn.
“Quân trang là đạo cụ cho lần hành động này. Chuyên gia trang phục cũng không tồi, thế nên…” Bạch Ngọc Đường đá nhẹ khóa vali lên, nắp bật ra, bên trong là nguyên một bộ quân phục giày ủng phụ kiện giống y chang, “Tôi bảo cô ấy làm thêm một bộ. Thử đi, người còn chờ ở bên ngoài, nếu không vừa thì có thể sửa ngay.”
Sao không mời người ta vào… Triển Chiêu còn chưa nói dứt lời đã bị lôi kéo dẫn đẩy nhét vào phòng tắm.
Kết quả là đồng phục vừa vặn tới mức không ngờ, quả thực là như đo ni đóng giày… “Anh lấy số đo ở đâu vậy?”
Con chuột cười gian tà ghé sát vành tai anh thổi vào một từ: Cảm giác.