Tuyền Ngọc Hàn khi ra khỏi phòng thì trực tiếp đi đến Tịnh Nghi viên, hai tên thuộc hạ thân tín đang đứng căn một gian phòng. Hắn chậm rãi bước vô phòng, nhìn thái y đang cứu chữa người nằm trên giường thì ngồi xuống một chiếc ghế đối diện lạnh nhạt nói:
" Thương tích thế nào?"
Đại phu dùng tay áo lau mồ hôi trên trán cẩn thận bẩm báo:
" Hồi thái tử, lực đạo tên thích khách không nhỏ cộng thêm cô nương này từ trên cao lao xuống nên khiến vết kiếm đâm sâu hơn nhưng trước ngực có miếng ngọc bội nên đã cản lại, tuy nhiên ngọc nát cắt vô vết thương khiến máu chảy ra rất nhiều. Thần đã dùng thuốc cầm máu và sắc thuốc, nếu không có chuyện gì bất trắc thì tính mạng cô nương này được bảo toàn."
" Nếu không còn nguy hiểm đến tính mạng thì các ngươi lui ra hết đi." Hắn bình thản ra lệnh.
" Dạ. Thần cáo lui." Mọi người cúi đầu đi ra.
Hắn im lặng nhìn người nằm trên giường, ánh mắt nhìn tới một thứ thì đứng lên bước tới, vươn tay cầm miếng ngọc trắng bình thường trên cổ Trần Hàn, đôi mắt lóe lên tia nghiền ngẫm.
Rồi như không thả miếng ngọc xuống, rồi lại vươn tay cầm một lọn tóc ngắn của cô, ngón cái nhẹ nhàng ma sát hai cái. Khuôn mặt thanh tú, bất quá do thiếu máu mà trắng bệt, mày thì cau lại, môi run run vì đau đớn, thật chả có gì hấp dẫn, người yếu đuối như cô thì sao có thể lọt vào mắt tên Hoàng Thiên Dực được chứ, chả lẽ là có tâm kế hơn người.bg-ssp-{height:px}
Vẻ mặt Tuyền Ngọc Hàn lạnh lùng khiến cho người khác không thể biết hắn suy nghĩ những gì. Và cạm bẩy hắn đã thiết đặt liệu con cờ có thể trốn thoát được sự khống chế của hắn.
--- ------ ------ ------ ------ -----
Mê man trong cơn đau đớn, cô thấy mình đang nằm trườn trên nệm, tay cầm điện thoại đọc truyện, những truyện xuyên không này chỉ là do cô mơ mộng, thêu dệt ra mà thôi. Đúng rồi, chỉ là mình đọc nhiều truyện quá nên bị ám ảnh. Vui mừng cầm điện thoại lên mạng kiếm truyện đọc, nhưng mí mắt càng ngày càng mơ hồ, thần trí cô lại chìm vô bóng tối.
" A. Đau quá!!!" Sự đau đớn khiến cô không nhịn được kêu lên, mở bừng mắt thì thấy một ông lão, nhìn cách ăn mặc tám chín phần là đại phu, cô biết mình không chết. Cô được cứu, nhưng ai đã cứu cô, ánh mắt cô sáng lên, chắc chắn là Minh Thương.
Cô kích động nhìn xung quanh, càng nhìn mắt cô càng tối lại. Thất vọng nhắm mắt lại, cắn chặt môi chịu đựng, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Càng nghĩ, càng tủi thân, đau đớn thể xác làm cô thêm yếu đuối, cô khóc òa lên như con nít.
Đại phu đang thay thuốc nghe tiếng khóc lớn của cô thì phiền lòng, băng bó thật nhanh rồi xách hòm đi luôn.
Cô mở mắt, mếu miệng nhìn lão già đại phu, đi gì mà nhanh như ma đuổi vậy, thật không có chút lương tâm nghề nghiệp tí nào. Nhẹ cử động tay kéo chiếc chăn, cô hít sâu hịt hết ra. Hừ, già chết bầm, không để người ta hỏi cái gì đã cắp đích chạy. "Hu oa."