CHƯƠNG :
"Hân Hân,em...."
"Đừng nói nữa,chị hiểu rồi."
"Hân thật ra thì em không...."
"Chị đã nói chị hiểu rồi mà."
Giai Hân ngồi trên xích đu,quay lưng lại với Lâm Khiêm. Ngay khi hắn nắm tay cô ta đi ra,nàng đã biết lựa chọn của hắn.
Nhưng như thế thì sao,nàng chưa có chịu thua đâu.
Lâm Khiêm thở dài,hắn quay người bước trở vô nhà,hắn biết,nên cho chị hắn chút thời gian để thích ứng. Hắn cũng không ngờ hắn có thể công khai đứng bên cạnh Gia Nguyệt.
Sáng nay khi nàng năm tay hắn đi ra phòng lớn,hắn nhìn thấy được vẻ mặt bàng hoàng hốt hoảng cùng ngờ vực của nhiều người.
Nhiều tiếng xì xào bàn tán làm hắn không được tự nhiên,tay vô thức siết chặt tay nàng hơn.
Nàng không nói gì,chỉ nhẹ nhàng vổ về tay hắn. Hắn thấy mình thật mất mặt,đáng lý người được an ủi phải là nàng mới đúng.
Nhưng nàng không nói gì,chỉ lẳng lặng tuyên bố người nàng chọn là hắn,rồi lại yên lặng cùng hắn ăn sáng,tựa hồ nhưng không có chuyện gì lạ cả.
Chỉ là,hắn không quen ngồi ăn trong nha lớn,nhất là trước mắt ông Lâm và nhiều người đang nhìn chăm chăm vào hắn.
Chỉ là,hắn càng lo ắng hơn khi nhìn vẻ mặt như không có gì lạ của ông Lâm. Hắn tưởng ông hẳn sẽ ném vào đầu hắn một cái gì đó. Rồi mắng hắn là đò không biết liêm sỹ hay đại loại thế.
Chỉ là...
Chỉ là....không có gì hết.....chẳng có gì cả....
"Lâm Khiêm....Lâm Khiêm"
"Hả...A...cái gì..."
Gia Nguyệt gọi hắn ba lần hắn cũng không nghe,chỉ khi nàng chạm vào tay hắn thì hắn mới giật mình vội vội vàng vàng lên tiếng.
"Anh sao vậy sao lại ngẩn người như thế"
Gia Nguyệt mỉm cười,đưa cho hắn khăn để hắn lau tay. Thật là,ngay cả rửa tay mà cũng ngẫn người được. Sao trước giờ nàng không biết hắn cũng có lúc đáng yêu như thế này nhỉ.
Nhìn hắn ngớ ngẫn lau tay qua loa,nang nhíu mày không hài lòng. nàng lấy một chiếc khăn khác. Nắm lấy tay hắn kéo qua.rồi dùng khăn mềm lau thật kỹ.
"Lau tay cũng giống như rửa tay,phải thật nhẹ nhàng,lau thật kỹ. Đừng giống như trẻ em như thế."
Hắn lại ngẩn người nhìn nàng lau tay cho mình. Mái tóc nàng rất đẹp,đen bóng trơn mềm xỏa xuống vai khi nàng cuối đầu lau tay cho hắn.
Đột nhiên,hắn thấy tim rất ấm áp,ngọt ngào như là ngâm trong mật.
"Gia Nguyệt"
Hắn khe khẽ gọi,rồi vội vã ôm nàng thật chặt.
Người con gái này,luôn kiêu ngạo như chim khổng tước,nay lại hạ mình lau tay cho hắn. Lại rất dịu dàng,tình cảm đến mức tim hắn muốn tan chảy.
"Gia Nguyệt,anh thật rất thích...rất thích em"
Gia Nguyệt mỉm cười,yên lặng dựa vào lòng hắn.
Cứ thế này đi,ai biết tương lại như thế nào,chỉ cần lúc này em và anh bên nhau mà thôi.
... ...... ...... ...... ...... .........
Cùng lúc đó,bên nhà ông Hoàng thì lại như bão tố cuồng phong. Ông Hoàng gào thét.
"Cái thằng ranh chết tiệt kia"
"Ba à"
Hoàng Phong ngao ngán lắc đầu,sáng sớm không biết ba anh bị cái gì,lại cứ gào thét lên.
"Lão Hoàng kia,ông muốn tim vỡ ra mà chết hay sao mà hét hả,hét cái gì mà hét,muốn chết sao."
Tiếng bà Hoàng thét lên làm cả căn phòng lớn rung rinh. Ông Hoàng vội vội vàng vàng nín bặt. Gì chứ bà vợ ông đã lên tiếng ai dám nói gì chứ.
"Hét cái gì mà hét,sáng sớm không để tôi yên sao,ông muốn tạo phản hả."
Bà Hoàng,một người phụ nữ tuy đã có tuổi nhưng nhan sắc vẫn rất mặn mà. Vóc dáng mãnh mai nhưng lại có dung lượng âm thanh cực lớn. Mỗi khi ông Hoàng nổi bão,chỉ cần bà lên tiếng thì có cho vàng ông cũng không dám lên tiếng nữa lời.
"Mẹ,hôm nay người thật đẹp"
Hoàng phong ra sức lấy lòng,anh ôm hôn lên má bà,mặc cho ánh mắt giết người của ba anh đang bắn tới đây.
Được con trai yêu lấy lòng,bà Hoàng dẹp ngay cơn giận. Bà yêu thương vổ về con trai bảo bối của mình.
"A Phong,con coi đó,ba con đã có tuổi nhưng không nên nết,trong nhà lại cứ la hét"
"Em à,anh đâu có la hét,chỉ hơi....ờ...to tiếng chút thôi mà"
Ông Hoàng thỏ thẻ,ông tức muốn chết,ông thế nhưng thua thằng con trai không ra gì của ông.
"Em à,em xem xem,con bé bên kia cũng đã mười lăm rồi,xinh đẹp lại thông minh như thế mà thằng con mình không chịu bắt lấy,thật là làm anh tức chết, Hừ."
Ông Hoàng vội vàng kể tội con trai,cầu mong cho vợ yêu của ông quay sang an ủi tâm hồn non nớt của ông.
Không ngờ bà Hoàng nghe xong lại không hứng thú,bà nói.
"Thôi đi,ông đừng có coi như tôi mù mắt nhé. Tôi không đi sang bên ấy không có nghĩa là tôi không biết nhé."
Rồi bà quay sang nói với con trai. Nắm lấy tay con.
"A Phong à, mẹ không phải là nói con,nhưng con phải biết mẹ không yêu cầu con dâu phải thông minh xinh đẹp,hay gia cảnh tốt nhất. Chỉ cần hai con thật lòng yêu thương thì được rồi."
Ông Hoàng dảy nảy lên.
"Gì chứ,con dâu họ Hoàng chúng ta sao có thể tầm thường,anh nói em nếu...."
Bà Hoàng quắc mắt,nhìn chồng.
"Nếu sao,ông dám mở miệng ra nói thì tối nay đừng có vào phòng tôi ngủ nữa,đi mà ôm cái danh nhà họ Hoàng của ông ngủ đi"
Ông Hoàng nghe vợ nói thế lập tức nín bặt. Nói đùa sao,vợ ông nghiêm khắc như thế,chỉ có tối mới cho ôm một chút,hôm nay không cho vào phòng,vậy ông phải làm sao.
Hoàng Phong bật cười,chuyện ba mẹ hắn ân ái hắn đã sớm chứng kiến nhiều. Hắn thật mong ba mẹ sẽ cứ như vậy mãi. Mấy ai trong thế giới này tìm được chân tình như thế chứ.
Trong đầu không hiểu sao bỗng nhớ đến gương mặt xinh đẹp thanh cao của nàng.
"Gia Nguyệt"
... ...... ...... ...... ...... ...... .......
"Hân Hân à,bạn thôi đừng rầu rĩ nữa"
Thẩm An An nói,nàng thật không chịu được vẻ mặt muốn khóc này của nàng.
"Tớ buồn lắm,vì sao em ấy không nhìn tớ,tại sao cứ phải là cô ta?"
Thẩm An An thở dài,ánh mắt nàng nhìn vào hai người đang nắm tay nhau đi trong ánh nắng ngày hè rạng rỡ. Nụ cười của cả hai là nàng thấy chói mắt.
"Gia Nguyệt,nếu thật là phía bên ấy đáp ứng yêu cầu của chúng ta thì tốt quá."
Lâm Khiêm nói,hắn dạo này đang bắt đầu tự xử lý công việc liên quan đến mảng tài chính của tập đoàn.
"Sẽ mà,anh đừng lo."
Gia Nguyệt nói,nhìn bàn tay nàng được tay hắn bao bọc lấy,tâm thật ấm áp.
"Ừ,anh không lo."
Vì anh đã có em bên cạnh.