CHƯƠNG (TT):
... ...... ...... ...... ...... .........
Sáng hôm sau,Gia Nguyệt chuẩn bị tinh thần để đối diện với Lâm Khiêm,nhưng thật không ngờ hắn lại né tránh nàng.
Hắn né tránh nàng,không phải vì cái chạm nhẹ kia. Hắn tránh nàng là bởi vì Hân Hân khóc. Từ trước đến giờ Hân Hân rất ít khi rơi nước mắt. Nàng luôn cười,nụ cười rực rỡ,nước mắt không phù hợp với nàng.
Hắn và chị là cặp song sinh,từ lúc nhỏ giữa hai người đã có loại thần giao cách cảm đặc biệt. Nhưng hắn lại bối rối,hoặc không muốn thừa nhận lý do chị hắn đã khóc hôm qua.
Hắn không thể né tránh Hân Hân,nhưng Gia Nguyệt thì có thể.
“Đứng lại đó cho tôi.”
Giọng Gia Nguyệt lạnh lùng,loại bỏ ý đồ tránh đi của Lâm Khiêm.
Hắn biết lần này không thoát được. Nếu đã không thể thì hắn đành đối mặt với nàng. Mặc dù,chỉ cần nhìn vào đôi mắt đang chứa đựng cơn giận kia làm tim hắn nhói lên.
“... .......”
Hắn im lặng. Đợi nàng mắng nhiếc hay làm bất cứ điều gì nàng muốn.
Đáp lại hắn,lại là sự im lặng của Gia Nguyệt. Đôi mắt nàng mênh mang,không còn tĩnh lặng cao ngạo như trước, ẩn trong đó là một chút của hy vọng.
Cả hai cứ đứng im lặng như thế,vậy mà trong ánh mắt đang giao nhau lại như có vô vàng lời nói.
Bàn tay Gia Nguyệt nắm chặt,môi mím lại...nàng không ngờ...
“Vì sao?”
Nàng hỏi,trong giọng nói có chút run rẩy,hắn quay đầu đi,nhắm chặt mắt.
“Đồ ghê tởm,các người là đồ ghê tởm.”
Nàng rít lên,điên cuồng gào thét như muốn những câu nói của nàng xé toạc hắn. Hắn thấy rất đau,lòng ngực buốt giá không phải vì những gì nàng đang gào thét,mà vì bàn tay đang run lên của nàng.
Hắn cắn môi,muốn loại bỏ ý định chạy đến bên nàng. Thôi đi,hắn điên sao,cảm giác chết tiệt này là gì. Thứ đang thấp thỏm đau đớn trong lòng hắn là thứ gì.
“Mẹ kiếp”
Hắn chửi tục,tim hắn đau quá.
Gia Nguyệt ôm chặt lấy mặt,bờ vai không ngừng run lên.
Tưởng như nàng đang khóc
Bất chợt nàng lại bật cười.
“Mẹ kiếp??? Ha ha ha ha.......”
Nàng cười,ngước mặt lên trời mà cười. Tiếng cười như chuông bạc lại phá lệ chói tai. Chúng vọng vào bốn bức tường tạo nên thứ âm thanh ma quái.
Gia Nguyệt cười,thân hình run rẩy như cành liễu gặp gió lay. Lòng ngực phập phòng theo tiếng cười. Tà váy trắng lung lay,mái tóc vốn được buộc gọn sau đầu lại bị xổ tung,đem ba ngàn sợi tơ đen nhánh buông hờ hửng phía sau.
Lâm Khiêm muốn tiến lên ngăn nàng cười. Nàng đừng cười như thế nữa,đừng .....hắn đau quá. Bên trong hắn như bị hàng trăm mãnh kính cứa nát.
“Dừng lại đi”
Tiếng Giai Hân hét lên. Nàng ôm chặt lấy Lâm Khiêm ngăn hắn đi lên phía trước. Nàng không biết vì sao,nhưng lại không muốn để Lâm Khiêm đi về phía Gia Nguyệt. Giai Hân sợ....sợ cái gì,thì chính bản thân nàng cũng không biết.
“Xin cô,đừng làm Khiêm Khiêm đau,dừng lại đi”
Gia Nguyệt thôi cười,đôi mắt lạnh nhạt khi xưa bị tàn nhẫn chiếm giữ. Ẩn ẩn trong cơn ngươi đỏ rực lữa giận là tầng nước mắt xót xa. Nàng không ngờ...tâm nàng thế nhưng có lúc lại đau vì người khác. Thì ra nàng không mạnh mẽ như mình nghĩ,nàng thật ra chỉ là con ngốc.thật buồn cười làm sao.
"Thật là tình thâm ha"
Nàng cười trào phúng,bàn tay với những ngón thon dài chỉ thẳng vào Lâm Khiêm.
“Lâm Khiêm,anh nhớ kỹ cho tôi,anh sẽ phải trả giá cho chuyện này.”
Không đợi hắn nói gì,bóng nàng đã nhanh chóng biến mất trên hành lang. Hắn đang được chị gái ôm,đã từng có lúc,cái ôm này là tất cả đối với hắn. Vậy mà sao,lúc này,hắn lại chẳng cảm thấy gì cả. Không ấm áp như hắn đã cảm nhận trước đây,vì sao?
“Hân Hân,Khiêm Khiêm thấy lạnh”
Hắn thì thầm,bàn tay buông lỏng hai bên nhưng lại không cách nào nâng lên để ôm lấy chị gái. Hân Hân khóc,nước mắt làm ướt áo hắn,hắn lặng lẽ lau đi,rồi lại đột nhiên nghĩ...có ai...liệu rằng có ai sẽ....Gia Nguyệt, có ai sẽ lau đi nước mắt cho em?
“Gia Nguyệt”
Hắn thì thầm,nhưng Hân Hân nghe rất rõ,vòng tay vô thức siết chặt hơn,nước mắt cũng thôi không còn chảy nữa. Lại không biết nàng đã cắn nát môi dưới từ lúc nào.
... ...... ...... ...... ...... ...
Gia Nguyệt đi rất nhanh,dáng vẻ thong dong thường ngày không còn làm vô số người làm ngạc nhiên ngẩn đầu nhìn. Tiếng bàn tán bay theo phía sau nàng,nhưngGia Nguyệt không để tâm. Nàng không còn muốn để tâm đến bất cứ điều gì nữa.
“Ông chủ,tiểu thư....”
Đứng trên lầu,ông Lâm nhìn mọi việc với vẻ mặt thản nhiên,khó đọc trong đôi mắt âm tàn kia đang suy tính chuyện gì.
Gõ những ngón tay thon dài lên lan can,bất chợ ông ta mỉm cười. Đôi mắt chưa từng rời khỏi hai thân hình đang ôm nhau bên dưới.
“Rất tốt,chuyện càng lúc càng thú vị đây.”
Bỏ lại câu nói không nóng không lạnh kia,ông Lâm nhàn nhã xoay bước đi. Ông ta đến thẳng phòng bà vợ trẻ đang ở,vốn là mấy ngày không đến,ông ta cũng có chút nhớ thân hình bóc lửa ma quỷ của bà ta.
Thư ký Du nhíu mày,ông chủ càng lúc càng thâm trầm,đôi khi ông không còn bắt kịp suy nghĩ của ông chủ nữa,điều ông lo lắng,chính là tiểu thư. Cô ấy còn quá nhỏ,chỉ là một chú chim còn mỏng cánh mà thôi.