Đó là một bức tranh sơn dầu, vẽ một cô bé đang chơi đu dây trong vườn hoa, đu lên cao nhất.
Cô bé mặc váy trắng, cười rạng rỡ, mái tóc hơi rối bị gió thổi càng thêm hỗn loạn.
Bối cảnh là bầu trời xanh và nhiều loài hoa khoe sắc tươi đẹp, càng tôn lên vẻ đẹp của người trong tranh.
Bức tranh ấm áp này hoàn toàn không hợp với các tác phẩm đè nén, hắc ám, phản loạn khác xung quanh.
“Đúng rồi, lúc cậu cười lên rất giống với bé gái này.” Hoa Linh tấm tắc, lấy làm kỳ lạ.
An Lai cũng thấy giống, cô xoay người nhìn tên người vẽ trong phần giới thiệu vắn tắt.
Bức họa này được đặt là “Nữ diều hâu”.
Tác giả là một sinh viên năm ba ngành tranh sơn dầu, tên Hà Vãng.
Trong ký ức An Lai không có cái tên nào như vậy.
Cô nhìn kỹ hơn mới biết được bức họa này đã có người mua, hiện giờ chỉ trưng bày thôi, hết triển lãm thì cũng sẽ được đưa đi.
“An Lai, cậu từng làm người mẫu cho người ta sao?”
“Không nhớ rõ.” An Lai lắc đầu.
“Nói không chừng chỉ là người giống người thôi, Lai Lai, mình chụp cho cậu với bức tranh này một tấm.” Lục Viên cầm di động lên, nói.
An Lai rất phối hợp, làm dáng.
Dạo đến năm giờ chiều, ra khỏi khu triển lãm, ánh nắng mặt trời vẫn gay gắt như vậy, ai cũng nóng bừng bừng.
Cũng may Viên Thanh Cử nhắn tin qua nói anh đã đến, bãi giữ xe ngầm dưới khu triển lãm hết chỗ nên anh dừng cách đó xa hơn một chút.
May mà không xa lắm, dưới bóng cây trước cửa thư viện đằng sau khu triển lãm thôi.
An Lai từ xa đã nhìn thấy người đàn ông sặc sỡ lóa mắt kia.
Anh không chờ trong xe mà là dựa vào đầu xe chơi di động.
Hôm nay hiếm khi anh không mặc tây trang, chỉ mặc áo thun màu bụi và quần thoải mái.
Theo tư thế dựa của anh, dưới lớp áo mỏng chẳng những lộ rõ đường cong cơ bắp mà hai chân càng như thon dài thêm.
Mặc dù đã đeo kính che hết nửa mặt nhưng vẫn tôn lên đường viền gương mặt rõ nét, quả thực đẹp trai vô cùng.
Nữ sinh đi ngang qua xung quanh đều dùng đủ cách tự cho rằng không ai biết để thay đổi lộ trình vòng qua người anh, có cô thậm chí còn lấy di động trốn sau lưng anh chụp ảnh, nhưng không có ai dám tiến lên.
An Lai nhìn cảnh này, trong lòng chua chua như ăn phải chanh, mùi chua dâng lên tận mũi khiến cô muốn nghiến nát răng.
Nghĩ một chút, cô đứng thẳng, cũng không quản mấy người còn lại mà lập tức bước từng bước xinh đẹp về phía người đàn ông kim quang lấp lánh kia.
Viên Thanh Cử như có cảm giác, anh ngẩng đầu lên, hứng thú nhìn cô vợ nhỏ mang đầy cảm xúc của mình.
Váy áo đoan trang, phối với động tác của cô cảng thêm có vẻ kỳ quái.
An Lai đi đến trước mặt anh, không để ý nụ cười càng lúc càng rõ của anh, ngăn lại ý định muốn đứng thẳng dậy của Viên Thanh Cử.
Cô đặt một tay lên ngực anh, hơi hơi cúi người: “Anh chàng đẹp trai, trời nóng thế này, có tiện cho em đi nhờ xe một lát hay không?”
Viên Thanh Cử tháo mắt kính xuống, nhét di động vào túi quần, đưa tay đỡ eo An Lai, giả vờ nói: “Mỹ nữ, em xác định sao? Xe anh rất đắt tiền nha.” Rồi anh như hơi liếc về phía ngực An Lai.
Xung quanh đã có tiếng xì xào bàn tán, An Lai không thèm để ý quẳng thêm một mồi lửa nữa.
Cô ưỡn ưỡn ngực, bất ngờ áp phần mềm mại vào ngực Viên Thanh Cử, thuận thế đá lông nheo: “Tiên sinh, anh nhìn em giống người không trả nổi tiền xe lắm ư?”
“Ha ha ha ~” Viên Thanh Cử rốt cục không nhịn được ôm vợ mình cười ra tiếng, vô cùng thoải mái.
Còn không quên thơm một cái lên gương mặt đỏ bừng kia: “Bảo bối, em thật quá đáng yêu!”
Tình thú vợ chồng của bọn họ, quần chúng xung quanh đương nhiên không biết, đều khiếp sợ than thở, cảm khái thói đời bạc bẽo gì đó.
Viên Thanh Cử ôm An Lai đưa cô vào xe, lại mở cửa sau chờ mấy người Hoa Linh Lục Viên đều lên đủ mới ngồi vào chỗ lái của mình.
“Tối nay mấy mỹ nữ muốn ăn gì?”
Tú gia thấy rất mát mẻ sảng khoái, nghe vậy thì nói: “Thật ngại quá, em rể An.”
Khuôn mặt Lục Viên co quắp: “Tú gia cậu lại nói hưu nói vượn.”
“Mình nói bậy hồi nào.
Không gọi em rể An, chẳng lẽ gọi là ‘người đàn ông của bà xã’ hay sao?”
Viên Thanh Cử nghe vậy, như cười như không liếc An Lai một cái, An Lai vội ngắt lời Tú gia để phòng cô nàng lại nói lời khác người gì nữa: “Được rồi, mấy cậu đừng phô trương, mau nghĩ muốn ăn gì đi.”
Cuối cùng mọi người chọn một quán buffet gần khu triển lãm.
Viên Thanh Cử không ăn, chỉ lo lấy đồ ăn cho bọn họ, làm tăng độ hảo cảo của các em gái lên không ít.
Hoa Linh nhân lúc đi toilet cùng An Lai, nói với cô: “Tuy rằng hơi lớn tuổi, nhưng thật sự đối xử với cậu không tệ, hai người quen nhau thế nào?”
An Lai nghĩ nghĩ, đáp: “Anh ấy là bạn của ba mình.”
Hoa Linh chậc hai tiếng: “Khẩu vị cậu quá nặng.
Nhưng mà anh ấy rất đẹp trai, nếu cậu gả cho anh ta cũng không chịu thiệt.”
Kỳ thực đã đăng ký kết hôn luôn rồi, An Lai nói thầm trong lòng.
Sau khi ăn xong, Viên Thanh Cử đưa bọn họ về trước rồi hai vợ chồng mới trở về căn nhà ở thủy uyển Hoa Đô.
Kết quả, thang máy hỏng, may mà phòng của họ ở tầng không cao lắm, leo cầu thăng cũng không mất công nhiều.
Mang giầy cao gót cả ngày, An Lai dựa vào lưng Viên Thanh Cử muốn anh cõng.
Cô dán mặt lên lưng anh cọ hai lần, cọ hết dầu mỡ vào áo anh, miệng thì cười trộm.
Viên Thanh Cử dùng tay nâng mông cô, nhéo một cái: “Đừng cho là anh không biết em đang làm gì.”
“Cắt ~~ (﹁﹁) ~~” An Lai cọ loạn lên lưng anh, khiêu khích: “Biết rồi thì có thể làm gì?”
Viên Thanh Cử lắc đầu, không có biện pháp với tính trẻ con của cô.
“Nào dám làm gì.
Bà xã đại nhân, tọa giá ngồi có thoải mái an toàn không?” (tọa giá: ghế ngồi, cách nói kiểu cổ, trang trọng)
“Khụ khụ… Ừm, cũng bình thường.” An Lai cầm hai tai Viên Thanh Cử, “Đồng chí nhỏ tiếp tục nỗ lực đi, tôi tin cậu có thể làm rất tốt.”
“…”
An Lai nói xong thì cười rộ lên khanh khách.
Trong hành lang trống trải vang vọng tiếng bước chân và tiếng cười thanh thúy của cô gái nhỏ.
Tiếng cười ngừng lại, người trên lưng cũng yên tĩnh, không nói nữa, không biết có phải đang ngủ hay không.
Người đàn ông thả chậm bước chân.
“Em cảm thấy mình rất hạnh phúc.” An Lai khẽ mở miệng.
“Ừ, anh cũng vậy.” Anh bất giác mỉm cười, khẽ xốc lại cục thịt nhỏ trên lưng.
“Em nặng không?”
“Vẫn được.” Bọn họ đã leo tám tầng, nhịp thở của Viên Thanh Cử hơi nặng hơn trước một chút.
“Vẫn được là cái dạng gì?”
“Vẫn được chính là bình thường, đồng chí cứ tiếp tục nỗ lực đi, anh tin em có thể làm được.”
“…”
“A! A! A! Viên Thanh Cử anh dám ghét bỏ em béo sao!” Hai lỗ tai của anh tiếp tục bị cô gái thở phì phì tra tấn, vai còn bị cắn một ngụm.
“…” Được rồi, đùa quá trớn rồi.
Cân nặng quả nhiên là địa lôi của phụ nữ, không để đạp vào dù chỉ một bước.
Anh phải cứu vớt lại: “Anh có nói em béo đâu.”
“Vừa rồi rõ ràng anh nói em cần tiếp tục nỗ lực.”
“Đó là anh muốn em béo thêm chút nữa.”
“Nói dối, mau khai ra, anh có mục đích gì?”
“Béo là dinh dưỡng tốt, quá gầy thì mang thai rất vất vả.”
Người trên lưng im lặng không tiếng động.
Viên Thanh Cử đợi một lát không thấy cô đáp, lòng mất mát, thở dài: “Anh chọc em thôi, em vẫn còn nhỏ, anh nào dám cho em nuôi thêm đứa nhỏ nữa.”
“Ừm…”
Người đàn ông chỉ đành cười khổ..