- Hạ Vy! Gọi Tử Vy về ăn cơm điii – Bà Phương từ trong bếp nói vọng ra ngoài.
Hạ Vy đang ngồi xem TV cùng cậu em trai duy nhất trong nhà Phương Chính Nhân, nói: “ Kiểu gì chị ý chả nói… ’’ nói đến đây cô cau mặt méo mồm nhại theo lời bà chị gái: “ Này mày muốn chết à? Gọi thử lần nữa xem!! ”. Cô lại nói tiếp: “ Nếu mẹ muốn này năm sau là ngày giỗ của con thì…”
Chưa nói hết câu cô đã bị một người sau lưng đẩy mạnh về phía trước, suýt nữa thì ngã lộn cổ xuống sofa.
- Này mày muốn chết à? Nói lăng nhăng cái gì thế? Có muốn ngày này năm sau là ngày giỗ của mày thật luôn không??? – Vừa nói vừa giơ nắm di chuyển lên xuống dọa nạt “ Hừ! Thử nói câu nữa xem”
Hạ Vy nhìn thấy chỉ biết câm nín, cậu em trai út ngồi bên cạnh chị biết ôm bụng cười đau xót cho bà chị mình.
Đúng vậy, đó chính là bà chằn Phương Tử Vy. Bố mẹ vốn dĩ đặt tên hai chị em cô là Vy bởi muốn cô và chị sẽ là hai cô gái cao quý mà có đạo đức. Nhưng theo cô thấy Tử mà đi cùng cùng với Vy thì không khác gì đạo đức đã chết ( Tử: chết). Quả nhiên người thế nào thì của chiêm bao là vậy! Lúc nào Tử Vy cũng búi cao tóc, đeo cặp kính mắt tròn màu đen tôn lên làn da trắng. Mọi người đều nói Tử Vy xinh nhất trong chị em, giống bố mẹ về cả ngoại hình lẫn thành tích học tập. Chỉ có điều học hành chăm chỉ đến nỗi mỗi lần xuất hiện đều rất tã, khiến người đối diện phải giật nảy mình.
Đối với bà chị này của Hạ Vy trường chính là ngôi nhà thứ hai thật sự ( theo đúng ý nghĩa của bài thơ “Trường em” trong giáo án lớp ). Thậm chí còn có thể cắm trại luôn ở trường, vài ngày mới về nhà lần. Thỉnh thoảng đi biệt tích đến điện thoại cũng không thèm nghe. Tính khí thì chẳng giống ai nóng nảy, chua ngoa, đanh đá cá cầy. Nhưng thành tích học tập rất đáng nể. Chính vì vậy, vị luật sư tương lai này lại càng được bố mẹ hết mực cưng chiều.
- Ông Phương từ trong bếp nói vọng ra: “ Hạ Vy con mang đĩa nộm này sang nhà Hàn Phong đi!”
- Con không đi đâu.
Nghe thấy câu này bà Phương tròn con mắt, liền hỏi: “ Sao thế? Hai đứa lại giận nhau rồi à?”
Thấy Hạ Vy không nói gì, Chính Nhân ngồi bên cạnh chen vào câu: “ Không cần hỏi cũng biết! Người gây chuyện chắc chắn là chị hai rồi!!”
- Ranh con biết gì mà nói – Cô giơ nắm đấm dọa nạt, ném gối ôm vào mặt em trai, đi thẳng lên tầng
Trên đường đi học về cô không hề nói một từ nào thì sao có thể gọi là cãi nhau được? Lại càng không phải là giận nhau…
Cậu em út sợ co rúm, nhìn theo từng động tác của cô cho đến khi cô vào phòng.
- Ơ!?! Thế không mang sang à? Mọi khi toàn tranh mang sang cho Phong Phong mà!!!???
Ông bà Phương không biết nói gì, nhìn nhau vẻ khó hiểu.
Cô ra ngoài ban công, nhìn sang ban công phòng anh. Nhớ lại những lời mà cô Mã đã nói với cô ở phòng giáo viên. Cô hiểu được những lời cô Mã đã nói… việc cô vào lớp A một phần là do thực lực và phần cũng nhờ vào may mắn. Bản thân cô cũng đã biết được rằng mình sẽ không trụ được ở lớp A lâu, điều duy nhất cô thầm hi vọng đó là chỉ cần được học với Phong Phong một vài ngày mà thôi. Nhưng sự xuất hiện của cô với tư cách là một học sinh lớp F chuyển sang đã khiến cho rất nhiều nhưng học sinh, giáo viên có ý kiến. Đặc biệt hôm nay cô đã làm anh sao nhãng. Bản thân cô cũng biết rằng việc trở thành bạn của anh cũng có phần là nhờ may mắn. May mắn đã giúp cho trở thành một người bạn thân, một người hàng xóm thân thiết, một người bạn cùng trường, thậm chí là cùng lớp như bây giờ. Nhìn bề ngoài mọi người sẽ cảm thấy Phương Hạ Vy là một thiếu nữ vô lo vô nghĩ, không quan tâm người khác nói gì… Nhưng ngược lại cô lại người rất để tâm đến những lời nói về mình, mặc cảm về bản thân. Ngay cả trong gia đình, chị gái và em trai cô đều giỏi về mọi mặt… còn cô thì không được như vậy!
“Mãi Mãi là bao xa?
Gần trong gang tấc.”
Đây là câu nói rất hay mà cô đã đọc trong “ Mãi Mãi là bao xa” của Diệp Lạc Vô Tâm một tác giả mà cô rất thích.
Nhưng đối với bản thân cô thì khác: Mãi mãi là khoảng cách không bao giờ cô với tới được… Khoảng cách giữa anh và cô là khoảng cách không thể rút ngắn.
Khi cô còn nhỏ, có người đã từng nói sau lưng cô rằng: “Một đứa như cô không nên ở gần anh, bởi cô sẽ làm anh mất đi cái toàn diện vốn có của mình”. Đến khi trở thành một thiếu nữ cô đã hiểu được điều mà họ nói. Càng ngày càng hiểu… càng lâu càng thấm…họ nói đúng…
Đó là lí do mà cô im lặng… im lặng để suy nghĩ.
Cô lấy điện thoại, nhắn cho anh một dòng chữ: “ Tối nay mình có việc! không sang học được nhé!”
Hôm nay, bàn ăn nhà cô im lặng hơn ngày thường. Bởi trước đây khi ăn cơm cô thường nói rất nhiều, cả nhà cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ. Phương Tử Vy ngồi đối diện cô cũng thấy khác lạ vì hôm nay cô không nói năng gì cả, liếc cô một cái, nói:
- Nghe nói mày được vào lớp A à?
- Thì sao?
- Đứa như mày mà cũng thi lọt bảng vàng cơ đấy!! – Tử Vy nói vẻ chọc ngoáy.
Cảm giác sắp có trận đại chiến trên bàn ăn, ông Bà Phương liền vội ngăn.
- Tử Vy sao con lại nói thế với em hả? Em con nó tiến bộ là chuyện tốt mà sao con nói chuyện khó nghe quá vậy.
- Có gì để khen chứ? Chắc lại nhờ may mắn thôi mà!! – Tử Vy vẫn ăn cơm bình thường, nói ra những điều khó nghe một cách hiển nhiên.
- Chị nói cái gì cơ?? Nói lại lần nữa xem – Hạ Vy bực bội hỏi
- Trừng mắt lên nhìn ai thế con nhỏ này? – Tử Vy đập muỗng xuống bàn ăn, tiếng kêu vô cùng to.
- Muốn cãi nhau, đánh nhau thì ra chỗ khác đi! Thật hết chịu nổi hai đứa con! Trời đánh tránh miếng ăn – Ông Phương vừa nói vừa đứng dậy, đang định kéo ghế vào thì Hạ Vy nói: “ Ngày mai con sẽ đến trường xin chuyển lớp!”- Nói xong cô đặt bát cơm xuống, đứng dậy chạy một mạch lên phòng khóa chặt cửa lại. Mọi người tưởng rằng mình nghe nhầm mắt chữ O mồm chữ A nhìn nhau.
_ Chúc cả nhà đọc truyện vv_ Hãy để lại cmt góp ý nhé!!!
_ Khả Di_