69
Ô, bạn đang tìm gì đó? Sự chăm chỉ của editor ư? Haha, vốn dĩ là đã không có, cô ta thậm chí còn không có đủ nghị lực và trách nhiệm để beta chương này, cô ta bỏ chạy rồi.
Thu Diệc Diệu vốn nghĩ rằng, tuy bây giờ đã ở bên nhau thật rồi nhưng trước đó bọn họ cũng đang trong tình trạng giả vờ làm người yêu nên chắc hẳn cũng không khác biệt gì lắm.
Nhưng sự thật không phải như vậy, từ sáng sớm của ngày tiếp theo, Thu Diệc Diệu đã cảm thấy bản thân như đang ngâm mình trong vại đuờng.
Buổi sáng khi cậu còn đang rửa mặt trong phòng, Khương Nặc đã nghiêng người tựa vào bên cạnh cửa để chờ cậu.
"Khương ca, tới đợi Diệu ca à?" Bạn cùng phòng đối với chuyện giả vờ làm người yêu của hai người đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, tuy rằng trước đây Khương Nặc chưa từng đến chờ Thu Diệc Diệu cùng đi, hôm nay đột nhiên tới, bọn họ cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì.
Vì để thắng cược thì ngày càng ra đòn mạnh hơn, càng ngày càng lấn tới hơn thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.
"Ừ." Khương Nặc hơi gật đầu, cười nhẹ nhàng.
Bạn cùng phòng sờ đầu tóc, dường như bình thường tuy Khương ca là một người khá tốt nhưng cũng sẽ không cười với người khác một cách ấm áp không lý do thế này nhỉ?
Cậu ấy còn chưa nghĩ ra được là thế nào thì Thu Diệc Diệc đã vừa mặc đồng phục vừa mang giày chạy ra, "Được rồi được rồi."
"Không vội đâu."
Khương Nặc vẫn nở một nụ cười mỉm như vậy, chỉ là ánh mắt nhìn về Thu Diệc Diệu càng thêm dịu dàng.
Bạn cùng phòng càng trông càng cảm thấy kỳ quái, tại sao tâm tình của Khương thần hôm nay tốt như thế?
Đối mặt với bạn trai mới nhậm chức, Thu Diệc Diệu bắt đầu có hơi ngại ngùng, thậm chí còn có chút không dám đối diện với Khương Nặc.
Khương Nặc thì lại không hề che giấu tình yêu đối với Thu Diệc Diệu, mỗi lần nhìn sang đều làm cho cậu cảm thấy như Khương Nặc đang nói, "Cậu là của tớ."
Thấy ghét quá đi, nhưng mà lại rất là thích.
"Ngủ ngon không?" Khương Nặc thuận miệng hỏi.
"Cũng được."
"Ngày hôm qua tớ không ngủ được."
"Sao vậy?"
"Hưng phấn."
Lúc bọn họ nói những lời này là khi đang xuống tầng, Thu Diệc Diệu nghiêng đầu nhìn Khương Nặc một cái, người ở bên cạnh đang mỉm cười dịu dàng với cậu, trong mắt chứa đựng tình yêu không hề giấu giếm.
"Thật ra tớ cũng vậy." Thu Diệc Diệu nhỏ giọng đáp, nhưng sau khi nói xong lại không dám nhìn hắn nữa.
"Ừ." Khương Nặc nhân lúc cầu thang lúc này không có ai mới nhanh chóng hôn lên gò má của cậu một cái.
Hôm nay chuyện Thu Diệc Diệu đánh Chu Tiểu Cường đã lên trang nhất của diễn đàn.
Kể cả việc tại sao hai người bọn họ lại là bên đánh đám người Chu Tiểu Cường, hơn nữa còn là Khương Nặc vung ra một đòn trí mạng khi người nổi danh thiên hạ là Thu Diệc Diệu.
Suy nghĩ mọi chuyện, có lẽ bởi vì danh tiếng đại ca đã treo trên đầu của cậu, thêm việc dù nhìn thế nào thì Khương Nặc cũng không phải là người sẽ tham gia vào ẩu đả trong trường học.
Thu Diệc Diệu liếc mắt nhìn ảnh chụp trên điện thoại của Trần Gia Huy, chỉ có thể nói bây giờ kỹ thuật chụp ảnh của paparazzi quá tốt, bố cục không tồi còn chưa bàn đến, thậm chí còn làm mờ cảnh sau, dưới ánh đèn sân bóng mờ nhạt, góc nghiêng của Thu Diệc Diệu trông cực kỳ cay nghiệt và lạnh lùng, mà bóng dáng của Khương Nặc vừa vặn bị cậu che khuất.
"Thu Thu, cậu đẹp trai quá đi, không hổ là nam thần của tớ!" Trần Gia Huy tấm tắc khen ngợi.
"Đại ca cũng từng cứu tôi như vậy, hình ảnh ấy vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của tôi đó nha!" Vương Trị ba hoa chích choè một hồi, miêu tả cảnh tượng Thu Diệc Diệu đánh đám lưu manh kia răng rơi đầy đất thế nào.
Lương Lộ ở một bên nghe được, trong mắt đều là bong bóng màu hồng, "Có Diệu ca ở đây thì không người nào dám bắt nạt bạn học trong lớp của chúng ta nữa, thật là có cảm giác an toàn!"
Tuy nói xong Thu Diệc Diệu không muốn phản ứng với cô, nhưng cô vẫn rất háo hức viết những lời Vương Trị đã nói lên diễn đàng, tuyên dương rằng Thu Diệc Diệu có bao nhiêu trâu bò mới có thể đánh đấm như thế.
La Thiên Địch thò lại gần nhìn cô bùm bùm đánh chữ, nghiêm túc nói, "Tớ cũng có thể bảo vệ cho cậu."
"Chỉ dựa vào cậu thôi à? Cậu có làm được không đây?" Lương Lộ khinh miệt liếc mắt nhìn cậu ấy.
"Không thể nói đàn ông không được!" La Thiên Địch cùng cô đấu võ mồm.
Khi Khương Nặc nhìn đến bức ảnh này thì hắn bỗng chau lại mi tâm.
"Sao thế?" Thu Diệc Diệu nhận thấy sắc mặt của hắn cứng đờ, cậu cất lời hỏi.
"Lúc ấy cậu có chú ý xem có ai đi ngang qua nơi này không?"
Thu Diệc Diệu nhớ lại, sân bóng góc trường học này bị bỏ hoang, cũng không phải ở trên đường đi về ký túc xá, bình thường căn bản sẽ không có ai đi qua đây, bọn họ đứng yên ở đó lâu như thế cũng không nghe được một chút động tĩnh nào.
Lúc đi ra chỉnh đốn Chu Tiểu Cường cũng chẳng trông thấy ai đi qua.
Vậy thì quá kỳ lạ, bức ảnh này là do ai chụp?
Khương Nặc nói ra suy nghĩ của Thu Diệc Diệu, "Hơn nữa cậu xem bức ảnh này có độ nét cao như vậy, nếu dùng điện thoại ở nơi tối như thế thì căn bản khi chụp sẽ không có được kết quả này."
Đúng vậy, góc chụp của bức ảnh là góc chính diện, trông như trốn ở nơi rất xa để chụp, nếu dùng điện thoại thì sẽ không nhìn ra được đây là Thu Diệc Diệu.
*Đừng có ai bình luận S23 Ultra nha, lúc này điện thoại đó vẫn chưa có ra đời đâu =)))
Dựa theo góc độ của bức ảnh, rất có khả năng là trốn ở bụi cây ở bên ngoài phòng trưng bày nghệ thuật nằm cạnh sân bóng rổ.
Buổi tối không có lớp nghệ thuật, phòng trưng bày cũng đóng cửa, ai không có việc gì mà lại đến đó? Ai tình cờ đi ngang còn trùng hợp cầm theo máy ảnh?
Lại nói thêm nữa, nếu như người kia thật sự vừa khéo có việc phải đi ngang qua phòng trưng bày nghệ thuật, trên đường trở về cần đi ngang sân bóng rổ bên này đi chăng nữa, nếu đi một cách bình thường, nhất định bọn họ sẽ thấy.
Chỉ có thể giải thích rằng khi bọn họ đi khỏi rồi, người kia vẫn còn trốn ở đó.
Ánh mắt của Thu Diệc Diệu trầm xuống.
"Vậy những gì mà chúng ta làm trước đó...!không phải cũng sẽ bị chụp chứ?"
Tư thế thân mật của bọn họ ở sau bụi cây sân bóng, tuy là cây lá xum xuê nhưng nếu người ta đã có ý, nói không chừng thật sự có thể chụp được cái gì đó.
Khương Nặc lắc đầu, "Không biết nữa, khó mà nói được."
Chợt xuất hiện suy nghĩ này, cả ngày hôm ấy Thu Diệc Diệu đều nơm nớp lo sợ, bình thường chẳng hề xem diễn đàn của trường nhưng riêng hôm nay cậu đã lướt vô số lần.
Cũng may là chuyện bọn họ lo lắng không xảy ra, một ngày trôi đi, tất cả các bài viết trên diễn đàn đều thảo luận về việc cậu đã hạ gục Chu Tiểu Cường trong nháy mắt như thế nào.
Còn nói cái gì mà một đánh tám, cách bàn luận càng ngày càng thái quá, thanh danh của đại ca trường được thổi càng lúc càng bay xa, vì vậy cũng dần dần đem chuyện kia ném ra sau đầu.
Về việc ngày hôm đó nhìn thấy "nhân dịp thì diễn trò" trong điện thoại của Khương Nặc, vốn dĩ Thu Diệc Diệu không muốn hỏi nhiều, cậu cảm thấy nếu đã thổ lộ tâm ý cùng với Khương Nặc vậy thì được rồi, cậu lựa chọn tin tưởng tấm chân tình của hắn, những lời tổn thương tinh thần kia cậu sẽ không đi hỏi nữa.
Nhưng mà không ngờ Khương Nặc lại chủ động nhắc tới chuyện này.
"Dạo gần đây có một cô gái theo đuổi tớ." Tiết thể dục còn vài phút nữa mới tan, vì thế giáo viên tuyên bố cho tự do hoạt động, Khương Nặc ngồi ở trên thanh xà đơn, gió thổi lên thái dương của hắn.
"À." Thu Diệc Diệu lười nhác đáp lời, vừa rồi vận động nên cậu cởi áo khoác ném lên xà đơn, bây giờ cầm áo về mặc lại lên người.
"Cậu không bị ăn dấm sao?"
"Không ăn."
Dường như Khương Nặc đối với câu trả lời này không quá vừa lòng, Thu Diệc Diệu không để ý chút nào mà tựa vào xà đơn, đè ra dáng eo nhỏ hẹp của cậu, "Bọn họ cũng không đẹp bằng tớ, không thể so sánh được."
"Cái đó thì không chắc, cậu lạnh lùng như thế, các cô ấy so với cậu thì nhiệt tình hơn nhiều."
Thu Diệc Diệu ném bay ánh mắt bằng dao băng 30 độ sang Khương Nặc.
Khương Nặc nở nụ cười, ném điện thoại của mình cho cậu, "Cho cậu xem đấy, xem để học hỏi."
"Đệt, cậu không sợ tớ bắt không được mà ngã lăn ra đất à?!"
"Cậu bắt được."
Thu Diệc Diệu cạn lời nhìn hắn hai giây, cúi đầu xem điện thoại.
Đúng là ngày đó khi ở nhà, lúc Khương Nặc vào phòng tắm cậu đã nhìn thấy cái lịch sử trò chuyện kia.
Lúc ấy xuất phát từ sự khẩn trương nên cậu chỉ nhìn mấy cái gần nhất, ở trên đoạn mà lần trước cậu đọc còn có thêm một chút nhưng không quá nhiều.
"Là cậu một hai muốn cho tớ xem đấy, không phải là tớ muốn xem đâu." Thu Diệc Diệu ngẩng đầu bày tỏ lập trường của mình.
"Ừ." Khương Nặc vẫn nở một nụ cười lười biếng.
Trước đó luôn là cô gái nhiệt tình tìm chủ đề nói chuyện còn Khương Nặc đều lạnh nhạt.
Nhưng cô ấy hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục thực hiện chiến lược oanh tạch tin nhắn, đúng thật là nhiệt tình vô cùng, cô tìm đề tài khắp trời nam biển bắc, xem đến nỗi tới cậu cũng suýt rung động, muốn mắng tên súc sinh Khương Nặc có phải là đã xuất gia quy y ở cửa Phật rồi hay không, vậy nên mới có thể không lung lay.
Ngón tay Thu Diệc Diệu kéo tới những dòng tin nhắn mà ngày đó cậu vô tình nhìn thấy.
[Cô gái]: Tôi muốn hỏi...!những gì trên vòng bạn bè nói, đều là thật phải không?
[Cô gái]:Những thứ trên vòng bạn bè đó, là thông báo ư?
[Cô gái]: Cậu và Thu Diệc Diệu, hẹn hò với nhau sao?
[Khương Nặc]: Chỉ là nhân dịp mà diễn trò thôi
[Cô gái]: Vậy thì tôi yên tâm rồi, ha ha, nếu cậu không thích Thu Diệc Diệu thì tôi có thể theo đuổi cậu được không?
Lúc ấy Khương Nặc đang tắm, Thu Diệc Diệu nhìn thấy những tin nhắn này nên trong lòng như chìm xuống đáy biển, ném điện thoại đi không dám xem nữa.
"Nhân dịp mà diễn trò" mấy từ này đã mang tới cho cậu một cú sốc quá lớn, quà tặng Khương Nặc vẫn còn nằm ở trên bàn khiến cho mắt của cậu trở nên xót xa, việc cậu tỉ mỉ chuẩn bị quà có vẻ buồn cười đến cùng cực.
Cậu đâu dám bảo rằng cậu đã trải qua bao nhiêu vất vả mới có thể mua được áo len tình nhân giới hạn của hãng L, hết thảy tâm ý đều được đặt vào thứ mang tâm tình riêng ở trước mặt này, quả thật là chưa đấu đã thất bại.
Nhưng giờ đây, Khương Nặc lựa chọn trải hết tất cả ra cho cậu xem.
Thu Diệc Diệu biết Khương Nặc nhất định sẽ giải thích rõ ràng rồi mới có thể đưa lịch sử trò chuyện cho cậu, nhưng cậu không ngờ Khương Nặc lại nói thẳng ra một cách đơn giản như vậy.
[Khương Nặc]: Không phải là tôi không thích cậu ấy
[Cô gái]: Ý của cậu là sao?
[Khương Nặc]: Có nghĩa là, tôi thích cậu ấy
[Cô gái]: Ơ? Không phải cậu bảo chỉ là nhân dịp diễn trò sao?
[Khương Nặc]: Đúng vậy, nếu không thì tôi sẽ không có cách nào để tiếp cận cậu ấy
[Cô gái]:...!
[Cô gái]: Cậu nghiêm túc ư?
[Cô gái]: Không phải các cậu chỉ đang chơi trò chơi thôi sao?
[Khương Nặc]: Có thể cậu xem đó là một trò chơi, nhưng tôi thì nghiêm túc
[Khương Nặc]: Mong hãy giữ bí mật giúp tôi, cảm ơn
Thu Diệc Diệu xem xong lịch sử trò chuyện, tâm trạng của cậu phức tạp.
Khi đó Khương Nặc không biết cậu đã thấy được cuộc trò chuyện của hắn nên mới không vui, còn nói chuyện thêm với cô gái ở bên dưới.
Khương Nặc thông minh như vậy chắc chắn là đã sớm nhìn ra tâm tình của cậu không đúng ở đâu, dẫn đến việc sắp xếp lại các mốc thời gian.
Đoán chừng là chuyện này đã chọc cho Thu Diệc Diệu không vui nên mới mượn lý do "để cậu xem mà học" rồi đưa đoạn chat cho cậu.
"Thế nào? Cậu học được chưa?" Khương Nặc cười hỏi.
"Tớ không có muốn xem." Thu Diệc Diệu nhét lại điện thoại vào trong tay hắn.
Chuông tan học vang lên, Khương Nặc nhảy xuống xà đơn nhéo nhéo má cậu, "Đã vui chưa? Sau này nếu cậu muốn xem thì cứ việc."
Thu Diệc Diệu đánh móng heo của hắn, "Tớ đã nói là tớ không có muốn xem mà!"
Khương Nặc: "Mấy ngày vừa rồi thần thiếp hoảng sợ lo được lo mất mãi, nếu tâm tình của hoàng thượng đã tốt lên rồi thì người nói xem có thể ban sủng hạnh cho thần có được không?"
Thu Diệc Diệu: "?"
Khương Nặc: Ấm ức tủi thân.jpg
Thu Diệc Diệu: "Có thể, để ta sủng ái nàng."
Khương Nặc: "Đa tạ hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Thu Diệc Diệu: "..."
Cậu hài độc thoại cái gì ở đây vậy?
Đến tối, Thu Diệc Diệu mới biết câu nói lúc chiều của Khương Nặc là có ý gì.
Trước khi đi ngủ, Thu Diệc Diệu vừa mới rửa mặt xong đang từ phòng vệ sinh đi ra thì thấy ngay Khương Nặc ôm gối đứng ở trước cửa phòng của bọn họ.
"Có chuyện gì thế? Chăn giường của cậu bị ai làm bẩn à?" Thu Diệc Diệu sốt sắng hỏi.
Cậu nghĩ Chu Tiểu Cường và đám người kia âm thầm trả đũa bọn họ, dù sao cũng đã trôi qua cả một ngày lên men ở trên diễn đàn, Chu Tiểu Cường càng lúc càng không có thể diện để lăn lộn ở trường này nữa, rất có khả năng sẽ vì sinh hận mà gây ra chút chuyện.
"Không có." Khương Nặc lắc đầu, "Thần tới cầu xin hoàng thượng, xem liệu người có nguyện ý để cho thần tới thị tẩm hay không?"
Thu Diệc Diệu: "..."
Khương Nặc bất mãn, "Người đã rất lâu không ngủ với thần rồi." Giọng điệu cứ như là đang nói với một tên trai đểu ngày đêm không chịu về nhà vậy...!
Từ khi hiểu lầm lần trước bắt đầu, hai người bọn họ đã không ngủ với nhau nữa.
Nhưng trước đây ngủ cùng là bởi vì ở nhà, bây giờ thì bọn họ đang ở trong ký túc xá của trường đấy!
Nhìn ra được sự khiếp sợ cùng với ý định cự tuyệt trong ánh mắt của cậu, Khương Nặc ném gối lên giường, "Tớ mặc kệ, tớ phải ngủ với cậu!"
Một bạn cùng phòng bạch bạch vỗ tay, "Trăm năm hạnh phúc, trăm năm hạnh phúc! Bây giờ tôi cũng không biết là nên bỏ phiếu cho ai trong hai người nữa!"
Thu Diệc Diệu cạn lời, "Tình bạn cùng phòng cứ như vậy mà dẹp luôn có phải không?"
Một bạn cùng phòng khác giơ ngón tay cái lên, "Diễn xuất của Khương ca quá tuyệt vời!"
Thu Diệc Diệu: "..."
Diễn xuất tốt cái quỷ gì chứ, cậu ta chỉ đang cực kỳ muốn...!ở lại thôi!
Khương Nặc lì lợm mua chuộc bạn cùng phòng để họ thông đồng với địch phản quốc xong, hắn thuận lợi bò lên giường của Thu Diệc Diệu.
Giường trong phòng cũng chỉ rộng có một thước, hai nam sinh cao lớn cùng ngủ thì nhìn thế nào cũng có vẻ hơi chật chội, Thu Diệc Diệu còn lo rằng ván giường có bị bọn họ làm sập hay không.
Cũng may là nó vẫn ngoan cường chống đỡ được.
Khương Nặc ôm cậu, hô hấp nhàn nhạt phả vào sau cổ làm cho trái tim của cậu ngứa ngáy.
Tay của Khương Nặc cũng không thật thà một chút nào, vẫn sờ tới sờ lui ở trên bụng cậu.
Đúng là cái tên biến thái, tại sao trước kia cậu lại không phát hiện vậy chứ!
Thu Diệc Diệu thật sự không nhịn được nữa, trở mình đối mặt với hắn.
"Đừng có sờ lung tung!" Cậu nhỏ giọng mắng hắn, đè nén giọng nói xuống vì không dám để cho bạn cùng phòng nghe được.
Tuy rằng bạn cùng phòng của cậu đều là các tuyển thủ vào giấc chỉ cần một giây, lúc này đã vang tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác, nhưng Thu Diệc Diệu vẫn rất cẩn thận.
Tại sao lại có một cảm giác yêu đương vụng trộm thế nhỉ?
Khương Nặc người này hoàn toàn không biết hối cải, sau khi Thu Diệc Diệu xoay người lại thì lập tức mổ lên môi của cậu một cái, "Cơ bụng không tệ chút nào."
Thu Diệc Diệu không thể nhịn được nữa, lúc này mặc kệ bạn cùng phòng có nghe được hay không, cậu bò thẳng lên người của hắn, hung tợn uy hiếp, "Cậu còn trêu chọc lung tung nữa thì cẩn thận ông đây làm cậu ngay bây giờ!"
Trong bóng tối, đáy mắt đầy ý cười của Khương Nặc lại cực kỳ rõ ràng, tựa như ánh trăng sáng tỏ cũng giống như màn trời đêm nặng nề.
Thu Diệc Diệu bị hắn cười đến không biết phải làm sao, ngay cả tay cũng chẳng biết phải đặt ở nơi nào.
Tuy rằng cậu ở trên, Khương Nặc nằm dưới, nhưng mà cậu luôn có một loại cảm giác bị Khương Nặc khống chế.
Vì thế không quá mấy giây, nhóc bánh bao tự giác bò xuống khỏi người của đối phương.
"Không biết làm thế nào?"
Khương Nặc lại cười cậu.
Bây giờ Thu Diệc Diệu cảm thấy cái người này phiền ơi là phiền đi, vì thế cậu nằm yên giả dạng xác chết.
"Lần sau dạy cho cậu." Khương Nặc cắn vành tai của Thu Diệc Diệu.
Thiếu niên nhắm lại hai mắt, cơ thể không tự giác mà khẽ run lên.
Đây là ngày đầu tiên hai người bọn họ ở bên nhau, Khương Nặc cảm thấy tất cả mọi thứ đều đẹp đẽ tựa như giấc mộng, khi khép mắt đi vào giấc ngủ, khoé miệng vẫn luôn treo theo ý cười.
Đêm đông trở nên ấm áp, da thịt của hai thiếu niên kề sát với nhau, rơi vào mộng đẹp.
Editor: Mọi người đang đọc truyện hãy thương tui để lại bình luận để tui có động lực phấn đấu vươn lên nhaa
"Thả tôi ra đi, tôi muốn quay trở lại với Beta, tôi còn chưa săn sóc anh ấy cho tốt, anh ấy còn đang đợi tôi, tôi không thể ở đây mãi được."
Editor nắm chặt tay, ánh mắt tràn ngập nỗi hoảng sợ và bất lực đến cùng cực.
Đột nhiên cằm bị nắm chặt lấy bởi các ngón tay đẹp đẽ, từng khớp xương rắn chắc, rõ ràng.
Lười Biếng rũ mắt nhìn Editor, bật ra một nụ cười lạnh lẽo.
"Thả em đi? Nghe này, trốn khỏi tôi là bản lĩnh của em.
Nhưng để em không thể thoát được, là bản lĩnh của tôi, chúng ta cược xem.".