Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

chương 76: 76: chọn một người giống như khương ca

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

76

Hormone của thiếu niên tràn ngập một cách tuỳ ý trong không gian nhỏ hẹp...

Cho tới khi bọn họ nghe thấy ai đó ở bên ngoài nói một câu, "Mẹ của Bạch vũ Tiệp lại đến nữa rồi, đang làm loạn ở phòng hiệu trưởng đấy, xuất sắc cực kỳ!"

Hai người lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng.

Khi Thu Diệc Diệu và Khương Nặc vội vàng chạy đến phòng hiệu trưởng, nơi này đã vây đầy người.

"Sao bây giờ các cậu mới tới chứ!" La Thiên Địch phát hiện ra hai bọn họ, đánh giá từ trên xuống dưới.

Ngược lại thì Khương Nặc vô cùng bình tĩnh tới thản nhiên, chỉ "ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Còn Thu Diệc Diệu vốn bình thản không tỏ rõ cảm xúc.

Vừa rồi bị một tên cầm thú làm loạn, cậu còn chưa cảm thấy quần áo trên người mình gọn gàng trở lại thì đã phải vội vàng chạy ra.

Vóc dáng của hai người bọn họ cao nên đứng ở ngoài cùng vẫn có thể thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.

Nếu như nói về lần đầu tiên bọn họ trông thấy mẹ của Bạch Vũ Tiệp, vậy thì bà mang dáng vẻ của một vị phu nhân đoan trang, thế nhưng hôm nay, nhìn bà ấy lại giống như một bác gái trung niên điên loạn vậy.

Tóc của bà rối loạn thả xuống, túi xách cũng ném sang một bên, ý muốn vòng ra sau vị giáo viên đang chắn cho Bạch Vũ Tiệp để kéo cậu.

Bạch Vũ Tiệp tránh ở sau thầy hiệu trưởng, không muốn đối mặt với mẹ của mình.

Mà mẹ của Bạch Vũ Tiệp lại còn là người hay tự mình phát điên.

"Mày trốn đi đâu? Hả!"

"Có phải lại ở nhà cái đứa bạn không đứng đắn nào phải không?"

"Mày có biết cả cuối tuần tao đi tìm mày hay không!"

"Ngày nào mẹ cũng lo lắng cho mày, mày có biết nghĩ cho tao không? Hả! Tao đã phải đến đồn cảnh sát rất là nhiều lần đấy!"

"Mấy đứa bạn bình thường mày chơi thân tao cũng đi hỏi cha mẹ của chúng nó, nhà tao cũng đến tận nơi để tìm!"

Bạch Vũ Tiệp càng nghe càng hít thở không thông, cho tới khi nghe được câu nói cuối cùng thì trở nên tuyệt vọng, "Cái gì cơ ạ? Mẹ còn đi tới nhà từng người bạn của con? Sau này bọn họ sẽ nghĩ gì về con đây ạ?"

Mẹ của Bạch Vũ Tiệp không hề cảm thấy mình sai dẫu chỉ một chút, "Vậy thì làm sao? Tao tới nhà của người ta để hỏi, vậy thì làm sao, cũng không thể hỏi à?"

Hiệu trưởng vội vàng tiến ra hoà giải, "Được rồi, hai người ngừng lại trước, lắng nghe tôi nói đi."

"Chúng tôi đã tìm lại các bài thi dạo gần đây của em Bạch Vũ Tiệp để xem, cho dù là kỳ thi giữa kỳ hay là kiểm tra thông thường thì em ấy đều có kết quả rất tốt, rất ổn định, chắc chắn là em ấy vẫn duy trì được tốt thái độ học tập bình thường của mình.

Phụ huynh này, tôi không biết tại sao bà nhất định phải nói con trai mình bị bệnh tâm thần, chúng tôi cũng đã hỏi các giáo viên dạy ở lớp, ai nấy đều bảo em học sinh này không có vấn đề."

Bạch Vũ Tiệp cảm kích nhìn hiệu trưởng.

"Con trai của bà cũng đã học lớp 11 rồi, sang năm sẽ lên lớp 12, là thời khắc quan trọng nhất trong đời của em ấy, tuyệt đối không thể vì điều gì khác mà huỷ hoại cả đời của đứa nhỏ này được!"

Mẹ của Bạch Vũ Tiệp còn muốn cãi lại nhưng lời nói đã bị hiệu trưởng thẳng thừng cắt ngang, "Chuyện kết thúc tại đây, mọi người giải tán hết đi." Hiệu trưởng phất tay, ý bảo quần chúng đang vây xem mau mau đi khỏi, "Cũng mời bà về, tôi sẽ không cho bà đưa đứa nhỏ này đi đâu."

Hiệu trưởng nhờ một giáo viên đưa Bạch Vũ Tiệp về lớp học, đằng sau có ngay một vài bảo vệ tiến tới ý muốn bảo mẹ của Bạch Vũ Tiệp mau đi.

Mẹ của Bạch Vũ Tiệp vẫn chưa thể cam lòng, xoay đầu lại rống giận với thầy hiệu trưởng, "Đây là chuyện gia đình nhà chúng tôi, không tới lượt ông nhúng tay vào!"

Bóng dáng của bà bị hai nhân viên bảo vệ kéo đi xa, hiệu trưởng xoay đầu nói khẽ với thư ký, "Dặn với bảo vệ canh cửa, lần sau trông thấy bà ấy thì không được để bà ấy vào trường."

Chuyện của Bạch Vũ Tiệp lan truyền xôn xao ở trong trường học, mọi người đều suy đoán, liệu mẹ của cậu ấy có phải bị điên rồi hay không nên mới có thể làm ra những hành động như vậy.

Trong đó cũng không ít người biết chuyện, họ biết việc mẹ của Bạch Vũ Tiệp phát điên có liên quan tới việc Bạch Vũ Tiệp là người đồng tính.

Vì thế tin đồn linh tinh nhảm nhí về Bạch Vũ Tiệp bị đồn đại ngày càng nhiều, thật giả lẫn lộn, đến cuối cùng tin đồn là thật hay giả cũng chẳng có ai nói rõ.

Mấy ngày này Bạch Vũ Tiệp luôn biết ơn rồi lại càng thêm biết ơn đối với Thu Diệc Diệu và Khuơng Nặc.

Cậu biết thái độ của thầy hiệu trưởng thay đổi cùng với việc kiên quyết không cho mẹ đưa cậu đi là có liên quan tới hai người, dù sao thì ngày đó Thu Diệc Diệu đã nói với cậu là hãy yên tâm.

"Chuyện nhỏ thôi, đều là anh em với nhau hết cả, cậu đừng nói cảm ơn." Thu Diệc Diệu phất tay.

Mà bạn trai cũ của Bạch Vũ Tiệp thì rụt đầu càng lúc càng thấp.

Tin đồn nhảm ở trong trường học khiến cho tâm lý của cậu ta chịu áp lực cực kỳ lớn, khi tin đồn truyền đến tai cậu ta, cậu ta đều giả điếc, không dám nói thêm câu gì.

Từ lúc chuyện mẹ của Bạch Vũ Tiệp làm náo loạn trường học xảy ra, cậu ta cũng chưa từng ra mặt giúp đỡ Bạch Vũ Tiệp.

Theo như Bạch Vũ Tiệp bảo thì thậm chí ngay cả một câu an ủi cậu ta cũng chưa từng nói chứ đừng bàn đến việc giúp đỡ.

"Rác rưởi." Khương Nặc cau mày.

"Oa, Khương bé Nặc cũng có thể mắng chửi người khác ha?" Thu Diệc Diệu vui vẻ, lấy ngón tay gãi gãi cằm trêu chọc Khương Nặc.

Khương Nặc cho cậu một ánh mắt xem thường để cậu tự kiểm điểm.

"Nhưng mà tôi nói nhé, sau này khi cậu tìm bạn trai thì nhất định phải mở to hai mắt ra mà chọn cho tốt!"

"Ừ, chọn một người giống như Khương ca vậy."

Thu Diệc Diệu bất mãn ngay tức khắc, "Tại sao lại không chọn một người giống như tôi chứ, trời đất chứng giám, chuyện của hiệu trưởng vẫn là do tôi đi xử lý kia mà."

"A...!bởi vì..." Bạch Vũ Tiệp lắp bắp.

"Vì cái gì?"

"Bởi vì chúng ta trùng số với nhau mà..."

Thu Diệc Diệu sửng sốt một chút mới phản ứng lại được, khó chịu "đệt" một tiếng.

Khương Nặc thì hài lòng nở nụ cười.

Thu Diệc Diệu muốn đạp cái tên cầm thú này một cái quá đi!

"Dựa vào cái gì mà tôi với cậu trùng số mà không phải là cậu ta với cậu chứ? Hôm trước còn có nguời nói tôi và Khương Nặc cùng một số đó!"

"Bởi vì...!tuy rằng Diệu ca cũng rất là ngầu, nhưng mà khi cậu đứng ở bên cạnh Khương ca thì sẽ cảm thấy Khương ca công hơn một chút..." Bạch Vũ Tiệp dùng ngón trỏ và ngón cái tạo ra một ít khoảng cách.

Thu Diệc Diệu tức giận đập bàn đứng dậy, mọi người đang ăn cơm ở bên cạnh cũng bị cậu làm cho hoảng sợ.

Thu Diệc Diệu lấy tay chỉ vào Khương Nặc, "Xem ra chúng ta không đánh một trận thì sẽ không thể giải quyết chuyện này mà!"

Khương Nặc cũng đứng lên, mí mắt nhẹ nhàng nhấc, vô cùng khinh thường khi nhìn cậu.

Thái độ này làm cho Thu Diệc Diệu cực kỳ tức giận!

Quần chúng ăn dưa ở bên cạnh cũng nhao nhao ngẩng đầu lên xem náo nhiệt.

Có tiếng nói bay vào tai của Thu Diệc Diệu, "Tôi đã nói rồi mà, hai người này ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng, mối quan hệ kém thật sự! Những hình ảnh hài hoà tình cảm kia cũng chỉ là giả vờ thôi!"

Thu Diệc Diệu: "..."

Chuyện của Bạch Vũ Tiệp lên men được vài ngày thì nhiệt độ cũng dần phai nhạt.

Từ ngày mẹ của cậu ấy bị hiệu trưởng mời về thì cũng không còn xuất hiện trong trường học nữa.

Mọi người đã không còn bàn tán những tin đồn về Bạch Vũ Tiệp mà đã bị những sự mới mẻ khác bao trùm, điều này khiến cho Thu Diệc Diệu thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cậu biết, cho dù là ai đi chăng nữa thì bị bàn tán mãi như vậy cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Nhưng khi mọi người đã dần phan nhạt đối với chuyện của Bạch Vũ Tiệp thì có một số người lại không vui vẻ nữa.

"Đồ bỏ đi! Không phải mày nói chuyện này sẽ thành công trăm phần trăm hay lắm sao!"

Chu Tiểu Cường hung hăng dùng chân đá nam sinh bên cạnh một cái, người này tên là Quách Ngật, một tên con trai cao 1m8 lại bị cậu ta đá đến nỗi khom lưng co gối, khúm núm vâng vâng dạ dạ.

"Sao mà biết được ạ, em cũng đã gửi mấy cái video và đồ chơi tới nhà của nó rồi, theo lý thì mẹ của nó chắc chắn phải phẫn nộ mới đúng, tại sao lại chẳng phản ứng gì cả, còn để cho nó tới trường đi học chứ?"

"Không lẽ phụ huynh bây giờ đã cởi mở đến thế rồi sao?" Quách Ngật lầm bầm nói thêm.

Chu Tiểu Cường còn muốn mắng tiếp, lúc đó không rõ một quả bóng rổ từ đâu lại bay tới đập thẳng vào lưng của Quách Ngật.

Quách Ngật "ai da" một tiếng, tức giận hét, "Thằng cháu trai nào không có mắt vậy!"

Đợi cậu ta xoay đầu nhìn sang phía tên kia thì cả người đều trở nên lạnh lẽo.

Thu Diệc Diệu đút hai tay vào túi, cười như không nhìn cậu ta.

Cách đó không xa, còn có một Khương Nặc đang xách theo sọt đựng bóng rổ.

"Ném thích không? Không đủ thì vẫn còn." Khương Nặc lạnh lùng nói.

Chu Tiểu Cường bất giác lùi về phía sau một bước.

"Mày lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa xem nào?" Bên ngoài Thu Diệc Diệu cười nhưng trong lòng thì không, giọng điệu mang hàm ý khiến cho đám người Quách Ngật và Chu Tiểu Cường run rẩy.

Vốn dĩ hai người bọn họ chỉ tan lớp thể dục như thường, Khương Nặc là lớp trưởng nên giúp giáo viên thu bóng đem tới phòng dụng cụ.

Thu Diệc Diệu làm cùng hắn, không ngờ lại gặp được người khởi xướng chuyện của Bạch Vũ Tiệp ở trên đường.

Đúng thật là trùng hợp.

"Em sai rồi, em sai rồi, anh Diệu, vừa rồi em không thấy rõ đó là anh, em không nên chửi bậy ạ!"

Thu Diệc Diệu hơi nâng cằm, "Vậy thì trước nữa, lặp lại câu phía trước nữa một lần."

Quách Ngật thoáng chốc đã biết những lời bọn họ nói vừa rồi đã bị Thu Diệc Diệu nghe được, lắp bắp không nên lời.

"Đúng là có năng lực đấy, chiêu trò đâm sau lưng người khác." Thu Diệc Diệu bẻ các khớp tay vang lên từng tiếng răng rắc, bước từng bước một đến gần cậu ta, "Mày biết tao ghét nhất là loại người nào không?"

"Không biết...!dạ không, em biết, em biết..." Quách Ngật không rõ phải nên nói là biết hay là không biết, liên tục lui về phía sau.

Nhưng mà nơi bọn họ nói chuyện đã là ở góc tường, đường thoát ra duy nhất đều bị Thu Diệc Diệu và Khương Nặc chặn đứng, bọn họ không còn đường lui.

Chu Tiểu Cường run bần bật, tối hôm đó ở sân bóng rổ bỏ hoang cậu ta đã chứng kiến sự lợi hại của Thu Diệc Diệu và Khương Nặc, lúc này cậu ta run đến nỗi không đứng được, rầm một tiếng ngã xuống đất.

Thu Diệc Diệu liếc mắt nhìn, cười lạnh, đi tới kéo cổ áo của Chu Tiểu Cường lên, "Biết phải làm như thế nào chưa?"

Chu Tiểu Cường run cánh môi, không nói được một chữ.

Nhưng thật ra đầu óc của Quách Ngật vẫn giữ được tỉnh táo, vội vàng giúp đại ca của mình nói chuyện, "Biết ạ, em biết, tới nhà xin lỗi mẹ của Bạch Vũ Tiệp, thừa nhận việc này là từ không thành có, đều là do bọn em làm."

"Còn gì nữa?"

"...!đi xin lỗi Bạch Vũ Tiệp ạ."

"Còn gì nữa?"

"Còn..."

"Bên phía trường học."

"...!đi, đi nhận tội ở chỗ hiệu trưởng ạ..."

"Ừ, mà đây là mùi gì vậy nhỉ?"

"Dạ...! dạ?" Đề tài xoay chuyển quá nhanh khiến cho Quách Ngật ngây ngốc, quả nhiên sau đó, hiển nhiên là cậu ta cũng ngửi thấy được một mùi hương kì lạ.

Cậu ta tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện mùi hương này phát ra từ đâu.

Khoảng đất mà Chu Tiểu Cường đang ngồi kia, ướt đẫm.

Mà trên chiếc quần màu nâu nhạt của Chu Tiểu Cường, ở giữa đũng quần có một mảng ẩm ướt.

"..."

Quách Ngật cho rằng Thu Diệc Diệu muốn cậu ta tiếp tục trả lời nên mới bảo, "...!là, là nước tiểu của đại ca bọn em ạ..."

Thu Diệc Diệu chán ghét liếc nhìn Chu Tiểu Cường một cái, buông lỏng cổ áo của cậu ta ra, lui về phía sau hai bước.

"Đã nói thì đừng quên, trong vòng ba ngày, tao muốn thấy kết quả." Thu Diệc Diệu nói xong, cúi người nhặt quả bóng rổ trên mặt đất mà vừa rồi cậu đã ném, cùng Khương Nặc xoay người rời đi.

Chu Tiểu Cường còn đang ngồi dưới đất, gương mặt đen lại thành màu gan heo.

Đám người Quách Ngật thì không biết làm như thế nào mới phải, gương mặt lộ ra vẻ xấu hổ nhìn cậu ta.

Chu Tiểu Cường tức giận, rống to, "Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau đi tìm cái quần khác cho ông đây thay!"

"Vâng, vâng."

Bọn họ vội vàng như ruồi nhặng đâm loạn vào nhau, đang muốn đi ra ngoài để tìm quần thì lại trông thấy một bóng người xuất hiện ở chỗ rẽ.

Tên đi tới là một nam sinh có dáng người thấp bé, mặc đồng phục nhưng chẳng rõ là lớp mấy.

Bộ dạng của cậu ta bình thường, loại người này nếu ném vào trong đám đông thì nhìn qua sẽ không tìm thấy được.

Chỉ là sắc mặt của cậu ta xám xịt, âm u đến mức làm cho lòng người sinh ra cảm giác không thoải mái.

Chu Tiểu Cường còn đang ngồi ở dưới đất, dáng vẻ chật vật không chịu nổi, thấy có bạn học khác đi tới thì giận dữ gào, "Mẹ nó mày có mắt không! Đây là nơi mày có thể đi vào à? Nếu mà có mắt thì lăn nhanh lên!"

Không ngờ nam sinh này chẳng những không đi, ngược lại còn như muốn đóng đinh ngay tại chỗ.

Cậu ta chậm rãi mở miệng, giọng nói lành lạnh giống như là giòi bọ vừa mới bò ra khỏi âm tào địa phủ.

"Nếu muốn đối phó với Thu Diệc Diệu thì tôi có cách, cậu muốn nghe hay không?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio