Reng...reng! tiếng chuông như cuối tiết lại vang lên,mọi người thu xếp đồ đạc bắt đầu ra về,Đại Vũ nhanh chóng bước chân ra khỏi lớp thì bị Vương Thanh gọi lại " Chờ tôi một chút được không,cậu làm gì mà về vội như thế " Đại Vũ cũng nán lại trước cửa lớp rồi nói vọng vào " Lo mà đưa người ta về,tôi về trước xong thì đem đồ đạc qua nhà tôi ".Vương Thanh cũng không nói gì cứ thế mà nhìn cậu ra,Tuệ Uyên cũng nhanh chóng đi theo Đại Vũ.Vương Thanh vừa thấy Đại Vũ đang giận dỗi bước đi thì cũng định đi theo liền bị Kim Phương kéo lại " Hôm nay đi ăn cùng em nhé,bây giờ xe nhà em cũng chưa đến nên anh có thể đi với em một tí được không? " cô định dùng ánh mắt dịu dàng mà thu phục Vương Thanh nhưng tiếc là cô chỉ nhận được sự lạnh nhạt một lần nữa.Vương Thanh nhanh chóng bỏ gạc tay Kim Phương qua một bên " Hôm nay tôi chuyển nhà,nên cần phải về sớm.Xin lỗi ",nói rồi nhanh chóng đuổi theo sao Đại Vũ làm cho Kim Phương bực bội " Thối tha,lần đầu tiên có người không thèm để ý tới tôi.Anh đúng là có phúc mà không chịu hưởng,lạnh lùng hả dáng vẻ này tôi rất thích.Haha tôi không tin tôi lại không thu phục được anh ".Nói rồi Kim Phương cũng nhanh chóng bước ra về.
Đại Vũ! Đại Vũ chờ tao coi,cái thằng này mày làm gì mà chạy nhanh như vậy hả? tiếng Tuệ Uyên vừa chạy vừa kêu lên!
Đại Vũ cũng đi chầm chậm lại,cuối cùng Tuệ Uyên cũng đuổi kịp:
- Này,lo mà giữ chồng của mày đi nha.Con nhỏ Kim Phương đó tao thấy không phải dạng vừa đâu có ngày mất nha con.
Đại Vũ mỉm cười định nói lại,thì thấy Vương Thanh và Kim Phương từ đằng sau cũng đi tới liền nói lớn cố ý cho hai người bọn họ nghe:
- Mày có biết rằng trên đời này có một quy luật không a~.
Tuệ Uyên ngơ ngác hỏi:
- Quy luật gì mạy?
Đại Vũ nói to:
- Thì thứ gì của mình thì sẽ là của mình còn không phải thì dù có ráng đu bám,hay dành giật tỏ vẻ đáng yêu thì cũng khó mà lấy được.
Vương Thanh đằng sau như đã hiểu cũng mỉm cười,Kim Phương nghe vậy cũng chỉ biết ngơ ngác tại vì có mới chuyển về thì làm sao biết được mối quan hệ của Đại Vũ và Vương Thanh nhưng vô tình cô thấy Vương Thanh lại mỉm cười vì câu nói đó.Trong lòng cô cũng liền nghi ngờ " Mình làm bao nhiêu thứ,thì anh ta cũng không thèm ngó tới hay mỉm cười dù chỉ một cái,lúc nào cũng có vẻ mặt lạnh lùng.Còn sao cậu ta vừa nói thì anh ấy lại cười là sa nhỉ?.Thôi không quan tâm nhưng anh nhất định phải thuộc về em ".Tuệ Uyên nghe cũng tưởng Đại Vũ vì chuyện lần trước mà còn giận nên xỉa xói mình liền nói " Ai da,đúng là thứ thù dai mà ".Đại Vũ cũng khẽ mỉm cười nói nhỏ " Không nói cho mày,mà nói cho đằng sau kìa! " Tuệ Uyên cũng dần nhận ra mọi chuyện mà cười.
Đại Vũ hôm nay thấy chán nản,nên không ra bến xe đón xe buýt mà định đi bộ về nhà vì nhà cậu cũng không xa tại mấy bữa kia do làm biếng với sợ trễ học nên phải đi xe buýt.Cứ thế mà bước về nhà,cậu đâu biết rằng đằng sau cũng có người đang dõi theo cậu.Đi được một đoạn thì cậu thấy bất an ở đằng sau liền quay lại nhìn đưa đầu quay lại đằng sau nhìn thì thấy không có ai nên cũng bình tâm đi tiếp.Đi được một đoạn thì lại là cảm giác ấy liền quay lại nhìn thì cũng không thấy.Lại đi tiếp gần tới con hẻm trong nhà thì cảm giác lần này rõ hơn,cậu không quay lại nhìn nữa mà ba chân bốn cẳng chạy nhanh về nhà mà mở cửa.Vừa định mở cửa thì có cảm giác ôm từ đằng sau làm cậu sợ tới nỗi giật mình,mắt nhắm mắt mở la làng " Ăn cướp....ăn cướp...bới......." đang định vội kêu câu tiếp theo thì bị cánh tay khỏe mạnh kia đem đầu cậu quay lại lấy môi mình lấy đầy cái loa kia.Đại Vũ định dơ tay đấm cái thì quay lại thấy Vương Thanh liền đổi từ cú đấm sang thành cái bạt tay " Chát ".Vương Thanh đau tới nỗi buông tay ra nói " Bảo bối sao em lại ra tay nặng như vậy hả?".Đại Vũ tay vừa mở cửa vừa bước vào nhà " Anh có biết xém chút nữa là hù chết em không hả? Giữa thanh thiên bạch nhật còn dám cưỡng hôn ".Vương Thanh vừa ôm mặt vừa cười " Thì ai biểu em la làng lên,lỡ làng xóm nghe thấy chắc anh lên công an thì sao ".Đại Vũ cũng bớt giận mà hỏi:
- Sao anh không đưa cô ta về? Đi theo em về nhà làm gì!
Vương Thanh biết Bảo bối lại trách móc nên đành nói:
- Anh không yên tâm khi để em một mình về nhà.Lỡ lúc này không phải anh mà là thằng khác thì sao hả? Bởi vậy nên kêu cô ta tự mà về.
Đại Vũ cũng cười mà chọc:
" Nếu lúc nãy không phải anh mà là người khác thì em cứ thế mà hôn tiếp a~.Lâu lâu đổi khẩu vị một tí thì có sao "
Vương Thanh tức muốn bóc khói " Em dám sao! ".
End chap !