Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng rồi a~.Ở hai nơi khác nhau nhưng Vương Thanh và Đại Vũ hôm nay lại cùng thức giống giờ của nhau.Hai người chuẩn bị mọi thứ xong lại đi đến trường,bên kia thì Thanh đi xe hơi của nhà,còn bên này Đại Vũ cũng đã bắt đầu bước lên xe buýt.Hai chiếc xe cùng lăn bánh bắt đầu cuộc hành trình như mọi ngày.
Đại Vũ sau khi đánh một giấc chợt bừng tỉnh ngáp thật to,miệng tròn ra cứ như hình chữ O.Bước xuống xe vừa vào lớp,do vừa đi vừa hát với mắt còn bù ngủ nên gần tới cửa lớp ₫ụng ngay vào ngực Vương Thanh.
- A aa! Xin lỗi tôi không cố ý.
Nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn,đang to vẻ hối lỗi,ánh mắt ôn nhu ấy.Lòng Vương Thanh bất chợt rung động vài giây,cậu nhìn thẳng vào khoé mắt Đại Vũ đột nhiên thấy có một cái nốt ruồi nhỏ.Y chang Bảo bối của cậu với cả cái ánh mắt ôn nhu ấy quả là không sai mà,chợt mơ màng cậu ôm chầm lấy Đại Vũ nói nhỏ vào tai:
- Bảo bối! Cuối cùng anh cũng tìm được em.Bao nhiêu năm qua em ở đâu vậy hả,có biết anh lo lắng thế nào không, năm trước anh đã hứa sẽ bên em nhưng do lúc ₫ó gia đình anh có chuyện gấp nên đã chuyển đi anh xin lỗi khi chưa kịp nói với em.Tha thứ cho anh bảo bối....đang định nói tiếp thì tiếng Đại Vũ bực bội la lên.
- Này! Anh biến thái vừa thôi.Tôi đã xin lỗi anh rồi mà trước cửa lớp sao ôm chầm chầm tôi vậy,tôi không phải bảo bối của anh tránh ra coi.Đồ cục sắt biến thái.
Vừa nói vừa xô Vương Thanh ra khỏi người.Lúc này hồn Vương Thanh cuối cùng cũng đã trở lại thể xác.Không thể,ánh mắt ấy đang đong đầy nước mắt sắp rơi ra nhưng khi nghe Đại Vũ nói thì tim anh như ngưng đập.
- Xin lỗi nhầm người.Nói rồi cái ánh mắt tình cảm lúc nãy chợt được thu hồi về,dáng vẻ lạnh lùng lại bước vào lớp.
Đại Vũ chợt bất ngờ thầm nghĩ,sao anh ta thay đổi nhanh thế chỉ trong vài phút cái dáng sắc lạnh lại trở về.Thiệt kì lạ,còn Bảo Bối là ai? Người này vốn là hay thiệt nha có thể khống chế anh ta? Nhưng sao anh ta lại như sắp khóc khi nhìn thấy mình,còn bảo mình là bảo bối gì gì đó.Hàng vạn câu hỏi loanh hoanh được lập ₫i lập lại trong lòng Đại Vũ.Vừa đang suy nghĩ cuối cùng Tuệ Uyên từ đâu chạy tới.
- Thằng quỷ sao không vào trong ₫ứng đây làm gì.Sắp trễ học rồi a,có chuyện gì vậy ê ê.Vừa nói vừa lay lay cánh tay Đại Vũ.
Đại Vũ như hoàn hồn lại. " À à không có gì! Đang suy nghĩ một số thứ thôi vào lớp nào "
_____ ___
Hai tiết Văn mệt mỏi trôi qua vừa tới tiết Anh biết Tuệ Uyên sắp xuống định quay qua kêu "cục sắt biến thái" đó ngồi xê qua để có chỗ trống.Vừa quay qua thì thấy "cục sắt " đó đã ngủ từ lúc nào,Đại Vũ lại dùng cặp mắt ôn nhu ấy nhìn qua bên Vương Thanh. Đại Vũ nghĩ thầm " Không ngờ lúc hắn ngủ lại đẹp đến thế,góc khuôn mặt cực kì soái,nét đẹp này chắc hẳn đã có bao cô gái chết mê chết mệt " nhìn hắn nhưng con tim Đại Vũ đột nhiên rung động.Vừa có cái gì thân thuộc vừa có cái gì rất đau như cứa vào con tim,cảm giác khi nhìn cậu ta vừa ấm áp nhưng vừa cô đơn.
- Đại Vũ! Tới tiết Anh rồi nha tránh chỗ cho tui ngồi với Vương Thanh nào.Đại Vũ thầm nghĩ " Con nhỏ này,từ khi nào mà thay đổi cách xưng hô với mình nhanh vậy.Đúng là lũ con gái khi thích ai rồi sẽ thay đổi hình tượng a~~" đành thôi nhìn Vương Thanh né chỗ ra cho Tuệ Uyên ngồi.( Trường Đại Vũ học ghế đươc thiết kế theo kiểu nối dài nên có thể ngồi được đến người loại bàn đó mình có đưa hình ở trên nha)
- Xin chào cậu Vương Thanh mình rất hân hạnh làm quen.Mình tên Tuệ Uyên a~,Vương Thanh nghe tiếng léo nhéo bên tay thì chợt thức dậy.Định chửi cho cô ta một trận vì dám đánh thức lúc người khác ngủ,nhưng lại thôi đành mở miệng trả lời:
- Xin chào!
Tuệ Uyên nghe vậy thì cười hiếp mắt,Đại Vũ bên cạnh tức tối " Đúng là đồ quá đáng mà,lúc mình chào thì mặt cậu ta cứ đơ đơ.Lúc con gái chào thì mở miệng trả lời ngay,đồ hám gái" Đại Vũ thầm rủa.Hai tiết Anh dần dần trôi qua,trong lúc học Vương Thanh và Tuệ Uyên cứ cùng nhau giải bài tập làm cho Đại Vũ nhìn vào cũng ghen tị.Nhưng cậu nào biết, hai tiết đầu cậu dòm lén Vương Thanh đều bị nhìn thấy ( Haha tội nghiệp cho Đại Vũ nhìn trộm mà còn bị bắt tại trận) Các tiết học lại trôi qua một cách êm đềm.
" Reng,reng.." tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi cũng đến.Vương Thanh cùng Tuệ Uyên xuống căn tin cùng nhau uống nước trò chuyện,bỏ lại Đại Vũ mình trên lớp." Con nhỏ hám trai đáng chết,coi trọng trai đẹp trong phút chóc hơn bạn thân năm của nó mà.Ta hận " Đại Vũ thầm rủa.
Ở nơi khác Vương Thanh tiếp cận Tuệ Uyên vốn là để dò la về Đại Vũ.