Sáng hôm sau
- A - hắn tỉnh dậy, đầu đau nhức, hắn nhìn xung quanh hắn, bức tường màu trắng và thoang thoảng mùi thuốc khử trùng thì nhíu mày
- A bác sĩ bệnh nhân đã tỉnh - khi cô y tá vào kiểm tra tình hình bệnh nhân thấy hắn tỉnh lại vội vã đi chạy đi gọi bác sĩ
lúc sau
- Cậu đã tình rồi à - bác sĩ cười xã giao nói
- Vâng, cô thể cho tôi xuất viện ngay đc ko - hắn lạnh lùng nói
- Với tình trạng này tôi khuyên cậu nên nằm viện ít nhất ngày - bác sĩ khuyên nhủ hắn
- Ko cần . đâu bác sĩ cho tôi hỏi chút - hắn nói
- Uk đc cậu hỏi đi - bác sĩ đáp
- Ai là người đưa tôi tới bệnh viện vậy - hắn hỏi
- Là người đàn ông tầm khoảng tuổi - vị bác sĩ trả lời
- Vậy ông ấy đâu rồi - vẻ mặt hắn trở nên thất vọng, tim quặn đau, rồi hỏi tiếp
- Uk ông ấy đi rồi hình như có việc gấp, ông ấy đã trả hết viện phí cho cậu rồi nên cậu ko phải lo lắng đâu - bác sĩ tươi cười nói
- Cảm ơn - hắn cười trừ
Tại sao vậy, ngay khi hắn cần kề với ranh giới sự sống và cái chết, nó bỏ hắn ko quan tâm ư, mặc hắn có chết thì cũng mặc kệ ư, ngay lúc đó, nó đang ở gần hắn mà.....vậy là nó đã sắp đặt mọi chuyện trước rồi ư ?! Vậy là do hắn si tình yêu nó quên ăn quên ngủ mà đối với nó hắn đáng ghét vậy sao......
- Hahaha - hắn cười chua chát, tim như bị dày xéo
"Reng...Reng...Reng"
Chuông điện thoại của hắn reo lên
- Alo - hắn lạnh lùng nói
- Chủ tịch ngài đã đi đâu vậy, chúng tôi ko thể liên lạc đc với ngài, chủ tịch công ty của Hàn gia rất bất bình và thất vọng khi ngài lỡ hẹn và nói rằng sẽ ko kí hợp đồng đầu tư vào công trình "SIS" với chúng ta nữa - thư kí của hắn lo sợ nói
- Vậy ư - hắn cười lạnh nhạt, thì ra là đều có kế hoạch cả, sắp đặt cho hắn gặp tai nạn rồi gây bất đồng giữa công ty nhằm làm cho công ty hắn tổn thất nặng nề
- Đc vậy hẹn thêm lần nữa với chủ tịch của Hàn gia lần này tôi nhất định sẽ gặp mặt và nói chuyện - hắn cười lạnh lùng nói
- Vâng thưa chủ tịch - thư kí onis rồi cúp mày
Sau khi nghe mày xong, hắn gặp riêng bác sĩ rồi trao đổi số việc rồi làm thủ tục xuất viện
-------------------------------------------------------------------------------
Tại chỗ nó
"Reng...Reng...Reng"
Chuông điện thoại của nó vang lên
- Alo - nó bắt mày
- Chủ tịch, ngài đang ở đâu vậy, chủ tịch công ty của Nhật gia hẹn chúng ta tiếng nữa tại nhà hàng Nhật nổi tiếng ở gần vùng ngoại ô - thư kí của nó nói
- đc rồi lát tôi tới - nói xong nó cúp máy
- Mẹ à - nó ngồi cạnh mộ của mẹ nó
- Từ giờ trở đi con và anh ấy sẽ trở thành kẻ thù của nhau rồi mẹ nhỉ - nó mỉm cười chua chát nói
- Con ko hy vọng rằng kế hoạch của con sẽ thất bại đâu nên mẹ phù hộ cho con nhé - nó cao giọng mỉm cười nói như là che đi cảm giác đau nhói, nó cố tỏ ra vui mừng bao nhiêu tim nó đau gấp bây nhiêu
- Hức...hức....mẹ à - dòng nước mắt cứ như vậy tuôn ra, mặn lắm, rất mặn
- Con có thể quên đc anh ta ko - nó nói giọng run run
- huhuuuhuhuuhu - nó khóc to lên để giải toả nỗi phiền lòng
Sau lúc khóc đã mệt, nó ngồi trầm tư, gió thổi vào mặt nó khiến mắt nó ran rát
- Mẹ con phải đi rồi mai còn sẽ tới thăm mẹ - nói xong nó phóng xe đi khỏi nghĩa trang