Lạc Gia cũng ôm chặt Đình Đình, cậu nói không được nữa. Nhưng bù lại chỉ cần Đình Đình quan tâm cậu là được rồi.
Đình Đình buông cậu ra, kéo bàn tay cậu xuống. Đột nhiên thấy vệt máu như hình móng tay tên bàn tay của cậu. Kinh ngạc trợn mắt lên hỏi:
“Cái này là thế nào, chẳng lẽ Phạm Hương làm cậu bị thương hay sao”
“....”
Lạc Gia nhìn Đình Đình rồi lắc đầu.
“Vậy là ai làm, sao lại ra nông nỗi như này”
Lạc Gia khựng lại một lát, tiêu hóa hết những gì cô nói rồi lấy tay chỉ chỉ ở trên miệng.
Đình Đình như hiểu được, đưa tay lên vuốt má cậu ,mắng:
“Đồ ngốc, sao lại phải chịu khổ như vậy“.
Cậu làm như vậy vì cô, có đáng hay không!!
Đau lòng cầm bàn tay của Lạc Gia lên xem xét.
Nhanh chân chạy đến lấy băng gạc ra băng bó .
“Lần sau nếu nói không được thì đừng nói, nhất định đừng làm tổn thương mình, biết không”
Lạc Gia nghiêng đầu nhìn. Chỉ im lặng không nói gì.
Mỉm cười ngọt ngào nhìn cô.
“Thật xin lỗi, khi nãy đã tức giận với cậu”
Cô cúi đầu nói lí nhí.
Lạc Gia cứ như thói quen ban nãy,vuốt tóc cô.
Đình Đình trợn mắt lên nhìn.
“Cậu thấy tôi hiền quá lên lấn tới phải không”
Lạc Gia vội vàng thụt tay lại. Mím môi tỏ vẻ ủy khuất.
Đình Đình thở dài.
“Lần sau đừng có như vậy nữa, cậu không thích cái gì thì đừng ép buộc mình làm, cậu sợ bẩn thì đừng để người ta đụng vào, hiểu chưa”
“....” gật đầu tỏ vẻ đồng ý
Đình Đình mỉm cười.
Tâm trạng cô bây giờ dần ổn định lại. Hít một hơi sâu.
Thứ cô cần bây giờ là nói rõ chuyện với Phạm Hương. Lúc nãy cô vì tức giận mà đánh cô. Cô đoán chắc Phạm Hương đã kết oán trong lòng.
Chị em thì sao, máu mủ ruột thịt thì sao, như phù du phù du!!!
“Lạc Gia, cậu ở đây một mình được không, nếu sợ quá thì lất con gấu bông tôi tặng cậu ra ôm”
Đình Đình nắm tay Lạc Gia khuôn mặt thành khẩn nói.
Lạc Gia sợ cô tức giận mà bỏ đi, vội nắm chặt tay cô hơn.
Cô vuốt tóc cậu. Mỉm cười dịu dàng,
“Tôi đi rồi về sớm thôi, cậu cứ nằm nghỉ tiếp đi”
Giữ chặt cô hơn, quyên quyếtkhông cho đi.
“Ngoan, nghe lời ha, tôi sẽ về sớm”
Lạc Gia lại lắc đầu.
Cô đành chịu thở dài một hơi im lặng nhìn cậu.
phút...
phút...
phút....
Lạc Gia ủ rũ buông tay cô ra. Cô cười vỗ vỗ đầu cậu.
“Ngoan”
Nhẹ đi ra ngoài đóng cửa lại. Mắt cô lạnh dần.
“Cao Bá, Phạm Hương đâu”
Cô đi đến chỗ Cao Bá đang dọn đồ.
Cao Bá nhìn cô, cũng chỉ đường.
Đình Đình biết Cao Bá hiểu tất cả. Chỉ là ông cố giấu. Nhưng ông yêu thương Lạc Gia thật lòng và lại đứng về phía cô. Điều này làm cô an tâm.
Đình Đình đi vào, nhìn Phạm Hương đã thay trang phục mới ngồi thẫn thờ ra cửa. Cô đến gần ngồi xuống.
Nếu hai người ngồi với nhau thì chắc chẵm người ta sẽ để ý đến khuôn mặt tinh xảo của Phạm Hương hơn và chê bai cô kém cạnh. Trang phục, vóc dáng lẫn nhan sắc đều chênh lệch nhau. Nhưng cô không để ý điều đó.
Phong cách sống của mỗi người khác nhau cô không quan tâm miệng người đời.
Hai người ngồi thẫn thờ với nhau một hồi.
Cuối cùng Phạm Hương cũng cất giọng.
“Chúng ta là chị em”
“Ừ”
“Từ khi nào chúng ta thành ra như vậy”
“...” Đình Đình chỉ im lặng nhìn Phạm Hương.
Cô em gái của cô đang nói về tình chị em đã mất tích từ mấy năm trước ư?
Hay đang hối hận về sự lạnh nhạt của mình!
Hay cô đang muốn gắn kết tình chị em lại với nhau.
Cô cũng không phải là loại người máu lạnh vô tình.
“Chị...” Phạm Hương vẫn thẫn thờ kêu lên
Lúc bấy giờ Đình Đình mới cất giọng.
“Quay lại thời gian đi”
Chính là mọi thứ đã qua không thể lấy lại được.
Phạm Hương không thể uống lại nguyên vẹn ly nước đã hắt mà lại để thối rữa lâu năm.
Chính tay cô đã đánh mất thì cũng đừng mong lấy lại.
“Tại sao chị lại xen vào việc này”
“Vậy lí do em tiếp cận Lạc Gia”
Hai người đặt ra hai câu hỏi, không biết ai nên trả lời ai!
“Chính là em thành tâm muốn cùng Lạc Gia chung sống” Phạm Hương trả lời trước.
Cô lắc đầu, hỏi tiếp:
“Mục đích?” Phạm Hương bỗng thấy người run run. Chẳng lẽ chị cô cũng biết tất cả. Biết là cô làm vậy vì muốn được đặt chân vào gia đình họ Mạnh. Muốn lấy cớ chăm sóc Lạc Gia để được Mạnh Viễn Thiên chú ý tới.
“Chính là em yêu quý Lạc Gia nên mới như vậy”
Phạm Hương che dấu.
Cô đành mỉm cười nhẹ. Cô đã cho Phạm Hương cơ hội để nói rõ tất cả. Nhưng kết quả lại làm cô thất vọng rồi .