Cô ngồi đấy, nhìn qua bóng dáng đang nằm trên giường rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm qua cô ôm cậu, hai người mỗi người mỗi tâm sự riêng, chỉ im lặng rồi dần ngủ thiếp đi. Cô vất vả kéo cậu ta lên giường nằm rồi một mình cô ngồi một bên. Hôm nay bắt đầu một ngày mới rồi. Cô bắt đầu cuộc sống mới. Không biết khi vắng cô họ sẽ hạnh phúc như thế nào.
Nhìn đồng hồ điểm đúng giờ.
Cô leo lên giường, lung lay Lạc Gia dậy.
Lạc Gia nhanh chống mở mắt rồi nằm lì ra đấy. Cô cất giọng.
“Dậy ăn sáng”
“....” ăn sáng là cái gì? Lạc Gia nghiêng đầu nhìn, đôi mắt ngây thơ mở to nhìn cô.
Đình Đình thật sự hết cách. Đành lấy tay đặt nơi bụng cậu.
“Nơi này có tiếng”
“.....” vẫn không hiểu
“Nơi này muốn đi ăn” cô kiên nhẫn nói.
Lạc Gia nhìn xuống phần bụng của mình. Chớp chớp mắt.
Nơi này muốn ăn! Cậu cũng muốn ăn giống nó.
Đình Đình nhìn Lạc Gia. Biết được cậu gần hiểu. Lại nói.
“Đi ăn nhé!”
“....” Lạc Gia nghiêng đầu.
Cô thấy Lạc Gia đã đồng ý vội gọi Cao Bá đưa đồ vệ sinh răng miệng vào.
Chính xác là cho cậu ta vệ sinh tại giường. Như một đứa trẻ.
Có điều là, khi Cao Bá bước vào, cậu ta khó chịu nhìn chằm chằm. Cô nhanh lấy đồ trên tay Cao Bá bước vào.
“Ông nói cậu chủ không thích người khác vào phòng của mình”
“À” Cao Bá vội hiểu ra. Ý ngầm của Đình Đình là. Căn phòng này vẫn như cũ, vẫn không có ngoại lệ đón tiếp người lạ vào phòng.
Kiên nhẫn giúp cậu ta vệ sinh. Trong lòng tự nhủ.
“Đình Đình, mày là bảo mẫu, nhất định phải kiên nhẫn”
Cầm tay kéo Lạc Gia đi vào ngồi trên bàn ăn. Cao Bá như thân quen với cảnh bên cậu chủ có người nên cũng không ngạc nhiên mà phục vụ tận tình.
Đình Đình gọi:
“Ông ngồi xuống đây ăn luôn”
Cao Bá nhìn cậu chủ. Rồi gật đầu.
Mông ông chưa đặt xuống ghế. Thì thấy tiếng thủy tinh vỡ.
Cô nghiêng đầu nhìn Lạc Gia. Lúc đầu gặp. Cô cũng tùy tiện mắng một câu. Cũng nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ. Không lẽ để ngăn cách người khác không đến gần, cậu cảm thấy khó chịu nên dùng thủy tinh để báo hiệu ngầm. Không tệ nha! Bệnh cậu ta vẫn có thể chữa được.
Cao Bá khuôn mặt trắng bạch, vội đứng dậy, vừa dọn vừa nói.
“Tôi ăn riêng cũng được, hai người ăn trước đi”
Cô gật đầu. Rồi gắp một miếng thịt đưa tới trước mặt hắn.
“Lạc Gia, ăn” cậu ta rất gầy, cần phải bổ béo.
Lạc Gia rất phối hợp há miệng ra ăn.
Cô cứ ăn một miếng. Đút cho hắn một miếng.
Cao Bá nhìn thấy cảnh này ngạc nhiên không thôi. Cậu chủ ăn rất ít. Không phải món mình muốn thì không ăn. Lại không thích ai đụng chạm đồ của mình. Vậy mà lại tình nguyện ăn đồ ăn của một người lạ gắp cho. Ông cảm thấy cậu chủ như vậy là rất ổn . bệnh tình có khả năng giảm. Ông vui mừng làm nốt việc của mình.
Ăn uống xong xuôi. Cô lau miệng sạch sẽ rồi nhìn ra ngoài vườn. Như giờ này, thói quen ăn sáng xong là đi ra vườn chăm sóc hoa. Nhưng hoa đều ở nhà cô hết rồi, giờ lấy cái gì chăm sóc bây giờ.
“Cao Bá, khi nào thì mấy cái cây của tôi được chuyển đến” nhìn sắc trời có mưa phùn nhẹ. Cô vội hỏi.
Cao Bá vừa rửa chén bán vừa trả lời.
“Mấy chậu cây tôi đã bí mật đem lên máy bay rồi. Tầm - ngày nữa sẽ đến”
“Bằng máy bay”
“Đúng vậy”
“Thật sự là máy bay” cô nghi ngờ hỏi.
“Chắc chắn, là máy bay” ông trả lời chắc nịch .
Cô cảm thán, đũng là nhà giàu có khác. Cái gì cũng dùng phương tiện hiện đại nhất để xử lí.
Chống cằm nhìn ra ngoài trời. Lo lắng cho mấy cái cây của cô! Vì sao mà lo lắng trong khi nó đã được an tọa trên máy bay thân yêu ư? Cây nó cần gì là thiết yếu, cần quang hợp, cần uống nước nha. Đột nhiên trong đến ngày giam cầm nó. Người chăm sóc nó mười mấy năm như cô nào chịu được. Mẹ cô ngứt một cành hoa, cô cũng ủ rũ suốt cả tháng. Bây giờ nó héo đi. Bảo sao cô không đau lòng.
Nhưng mà thôi, vì tương lai, đành chịu vậy.
Mưa một ngày một lớn. Cô như tìm được thú vui. Quay sang nhìn Lạc Gia.
“Tôi sẽ dựa vào mưa để sáng tác văn. Cậu thấy thế nào hả”
“...” Lạc Gia nghiêng đầu nhìn nét tươi cười trên mặt cô.
Cậu thật sự không hiểu!
Cô mặc kệ cậu ta có hiểu hay không bắt đầu nói.
“ Trời hôm nay mưa rất nhỏ, nhưng độ sát thương của nó rất lớn, từng hạt mưa rơi xuống như những cây kim tí hon đâm vào người rất đau rát. Cơn gió ùa qua như tiếng gào thét của nỗi lòng mình, bấp bênh, bồng bột lại không nói hết được tâm sự. Từng cơn mưa rơi xuống rất lạnh. Nó lạnh buốt. Vừa lạnh mà lại vừa đau thấu tim gan...”
Ngang đoạn đấy. Cô không tài nào nghĩ ra được. Mặc dù sức phóng đại sự vật hiện tượng của cô đã vươn cao tầm vũ trụ. Ai nha!!! Cô vốn rất yếu về môn văn nha.
“Lạc Gia, cậu hiểu không”
“....” vẫn cắm cúi nhìn cô. Tỏ vẻ nói.
Tôi không hiểu! Bất cứ nói cái gì tôi cũng không hiểu.
Cô bĩu môi xem thường, bâng quơ nói một câu :
“ đến khi nào cậu hiểu được thì tôi nhất định sẽ bỏ đi”
Cô chỉ nói đơn giản. Nhưng cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng chỉ vì một câu nói mà làm cô bị Lạc Gia bám lấy không rời!!