Macao chuyển đông từ những đợt tuyết đầu mùa tê tê lạnh trải khắp trên những cánh cửa sổ, trên hiên nhà và trên cả mặt đường bằng phẳng. Ấy vậy mà chẳng ai có thể ngờ được, nó ngự trị cả trong trái tim của một vài con người khốn khổ với vòng quay nghiệt ngã của cuộc đời… Chan Yeol kéo hai vạt áo lại, chầm chậm bước từng bước trên con đường phủ đầy tuyết… Những bông tuyết bám lên mái tóc anh nhanh chóng được rũ xuống trước khi bước vào căn phòng quen thuộc ấy…
- Baek Hyun… Anh đã tới rồi đây. Hôm nay em thế nào?_Mỉm cười nhìn vào gương mặt xanh xao của cậu, anh ngồi xuống ghế.
- …
- … Này! Hôm này anh đã thành công rất lớn nha. Kế hoạch quảng cáo mới được cấp trên khen ngợi rất nhiều, anh có thể sắp được thăng chức đấy…
- …
Những từ phát ra từ miệng anh gần như là những âm thanh duy nhất trong căn phòng ảm đạm này… Đã hơn hai tháng qua, vậy mà mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi khiến anh nhiều khi đã tưởng mình sẽ phát điên vì thiếu vắng sự tồn tại của cậu xung quanh mình. Cái không gian thiếu vắng gương mặt cậu, thiếu vắng giọng nói, tiếng cười của cậu khiến anh gần như đã trở nên mòn mỏi…
Chưa bao giờ Park Chan Yeol anh lại nhận thức được rõ ràng vị trí của một người trong lòng mình đến thế. Và cũng chưa bao giờ nghĩ mình lại cần một ai đó tới vậy… Nhưng thực sự đối với Baek Hyun mà nói, anh hiện tại đã coi cậu gần như hơi thở hàng ngày của chính mình. Chỉ là tới ngồi kề bên cậu, kể đi kể lại vài câu chuyện nhạt nhẽo, chỉ là đơn giản nhìn vào gương mặt xanh xao ấy, trái tim anh dường như ấm áp hơn bất cứ lúc nào… Nhưng sự thực vẫn là sự thực. Dù có cố coi như cậu đang nghe, đang hiểu và đang vui cùng với anh bởi những vụn vặn của cuộc sống thì đối diện bao giờ cũng là gương mặt bất động cùng với những nhịp tim yếu ớt từ cậu khiến trái tim anh lại càng thêm dày vò. Cái cảm giác ở giữa bờ vực của hạnh phúc và đau đớn thực sự đang giết dần anh từng ngày, từng giờ… Anh nhìn cậu thật lâu rồi lôi từ trong túi ra một chiếc hộp màu đen…
- Này tên ngốc! Bây giờ nếu em không tỉnh lại thì sau này sẽ phải hối hận đấy! Vì anh sẽ không làm lại điều này một lần nữa đâu._Anh mỉm cười nhưng khóe mắt đỏ rực_Byun Baek Hyun! Chúng ta kết hôn đi…
- …
- Hừm! Im lặng là đồng ý rồi đấy nhé! Sau này không được hối lại đâu đấy…
Anh đeo chiếc nhẫn bạc vào ngón tay cậu, mỉm cười một cái vì sự vừa vặn của chiếc nhẫn. Từng ngón tay cậu, anh đã nắm đủ để biết kích thước của nó rồi… Cầm chiếc còn lại lên trước mặt, anh thì thầm…
- Baek Hyun! Mau giúp anh đeo vào được không? Baek Hyun à… Baek Hyun…
Chan Yeol tới đây không thể kiềm chế được cảm giác bất lực nữa mà gục đầu xuống đôi tay cậu… Từng giọt nước mắt thấm ướt đôi bàn tay nhỏ bé bên dưới…
- Anh xin em, Baek Hyun! Đừng hành hạ chúng ta nữa được không? Anh không thể chịu đựng được nữa, Baek Hyun… Làm ơn đi…
- …
Trong cơn tuyệt vọng, đầu óc bế tắc của anh lảng vảng một vài dòng suy nghĩ thực sự rất tiêu cực… “Byun Baek Hyun! Anh không muốn phải chờ em thêm một giây phút nào nữa… Chúng ta cùng… chết có được không?” Rất vô thức, Chan Yeol bật ra khỏi môi…
- Byun Baek Hyun? Em có sợ chết không? Nếu chúng ta được ở bên nhau, em có sợ chết không?
- …
- Ê Lulu!
Anh quay ngoắt lại vì âm thanh khốn kiếp quen thuộc ấy, nhíu mày một cái rồi gào vào mặt cậu.
- Lần thứ nha, Oh SeHun… Tôi thà chết chứ không lên xe cậu, thà phải đi bộ còn hơn để cậu chở về… Giờ thì biến ngay cho khuất mắt tôi!!!!!!!!!!!!!!!
- Biết rồi, không đi thì thôi! Làm gì dữ vậy?
SeHun bĩu môi rồi biến thẳng, trả lại không gian yên tĩnh cho cái đầu óc đang mơ hồ của anh… Lộc Hàm trong vài tháng gần đây cảm giác như mình trở nên rất đa cảm… Vẫn biết nó là loại cảm giác của con gái song lại thực sự phải thích nghi dần với cái hoàn cảnh của mình… Oh SeHun vẫn vậy, vẫn khiến cuộc đời anh trở nên khốn khổ như trước, nhưng mà theo một vài nghĩa không biết phải nói là tiêu cực hơn hay tích cực hơn nữa… Cậu ta trở thành một tên mặt dày cấp độ cao, khác hẳn xưa kia. Anh nghe Tử Đào nói rằng cậu ta sống rất cổ hủ nhưng thực sự lại chỉ nhận thấy rõ mấy nét đểu giả trên mặt ấy. Lẽo đẽo đeo bám anh, mặt dày quấn lấy anh, vô liêm sỉ đi tung tin đồn nhảm khắp nơi về về trạng thái yêu đương của anh. Bây giờ thì cả công ty chẳng ai còn thèm nghe anh giải thích lấy một lời đã nghiễm nhiên coi anh như một vật sở hữu riêng có đóng cộp tên của Oh Se Hun… Nhưng nói qua nói lại thì vẫn có vài cái lợi cho anh, ví dụ như việc không cần phải dậy sớm xếp hàng mua Latte nữa vì sáng nào cũng có sẵn một ly trên bàn, không cần phải tranh nhau với vài thằng bạn phòng nhân sự để lấy được xuất cá biển nữa vì có một người luôn lấy sẵn cho anh một xuất ăn trưa theo đúng sở thích… Không cần lo vấn đề cửa nhà hỏng, khóa bồn tắm hư hại nữa vì lúc nào cũng có một tên mặt dày lấy tiếng là tới thăm con chó của hắn để vào nhà anh “nổi loạn”… Nghĩ tới tất cả những điều ấy khiến anh hiện tại đang rơi vào một trạng thái rất chi là buồn cười, anh không chỉ hoài nghi mình còn ghét Oh Se Hun hay không mà còn không biết mình có phải là đã thích cậu ta hay không nữa…Thật đúng là hết biết… Lộc Hàm vừa bước vào tới nhà liền có một cục lông trắng muốt cuốn lấy chân, lè lưỡi lên nhìn anh đau đáu… Đang muốn sút cho nó một cái liền không hiểu sao lại thu chân về, thở dài một cái… Hình như trong lòng đang thấy không nỡ…
- SeHun! Mày đói chưa?
Lộc Hàm đẩy bát cơm về phía nó còn mình thì ngay sau đấy lại ngồi sụp xuống đất nhìn nó đang ăn ngon lành… Lộc Hàm nhíu mày nhìn thật lâu rồi đột ngột bật cười vì một suy nghĩ cực kỳ thú vị…
Despia hôm nay xì xào lớn nhỏ về sự xuất hiện của một mĩ nữ hoàn hảo trong công ty… Nàng không chỉ đứng top về sắc đẹp mà còn tốt nghiệp xuất sắc khóa đào tạo chuyên ngành thông tin tại Pháp… Đẹp người lại đẹp cả nết, và quan trọng nhất phải kể tới là nàng chính là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn… Đấy! đang “sóng” yên “biển” lặng lại xuất hiện thêm một “cơn gió” mạnh như thế, thật tự tò mò là bao giờ “bão” về?
- Chủ tịch! Cô Kwon… Mời ngồi!_Nhất Phàm lịch sự chào hỏi, trong lòng thầm tự thắc mắc vì sự ghé thăm đột ngột của vị chủ tịch đáng kính.
- Nhất Phàm… Câu quản lý công ty thực sự rất tốt đấy, tôi đã ngạc nhiên vì sự hoàn hảo của đội ngũ nhân viên chi nhánh này…
- Chủ tịch quá lời rồi… Chỉ là vài sự cố gắng nho nhỏ_Nhất Phàm trả lời, khẽ liếc về phía cô gái xinh đẹp đang nhìn xung quanh phòng mình, vì thế liền đột ngột giật mình khi Chủ tịch lên tiếng…
- Được rồi! Tôi sẽ không vòng vo nhiều nữa, Nhất Phàm… Chúng ta lẽ ra phải gặp nhau bên ngoài để nói về chuyện này nhưng tôi biết cậu không có nhiều thời gian…
- Chủ tịch có điều gì giao cho tôi?
- Không… Đơn giản là chuyện của cô con gái cưng này thôi. _Ông nói, khẽ đạp vào đôi vai gầy của cô khiến cô ngượng ngùng cúi xuống_ Nó đã lớn rồi, vậy mà không chịu tập trung vào việc gì hết. Vì vậy tôi thực sự đang muốn hướng nó tới một cuộc sống gia đình hạnh phúc…
- A…
Nhất Phàm nghe tới đây liền thông tuệ mọi thứ ngay tức khắc. Ngay sau đó là bối rối ngại ngùng nhìn vào ông…
- Chủ tịch… điều này…
- Cậu hiểu ý tôi đúng không? Chỉ là tôi nghĩ cậu là một người đàn ông tốt và sẽ rất hợp với nó. Yuri, con bé rất thú vị, cậu có thể tự mình tìm hiểu nó trước khi quyết định, điều này tôi không ép cậu…
- Chủ tịch, tôi thực sự…_Hắn ngập ngừng
- Cứ thử đi rồi hãy quyết định, được chứ? Tôi sẽ để Yuri lại Macao làm việc cho cậu…
Ông vỗ nhẹ vào vai hắn cười một cái mà hắn cho là rất tin tưởng rồi mới rời đi. Nhất Phàm liếc nhẹ về phía cô gái xinh đẹp kia, rồi lại quay ra nhìn con gấu trúc đù đờ đang lọc cọc đánh vi tính… “Chuyện này! Thực sự không hay rồi!”
Chan Yeol vừa từ công ty tới phòng bệnh của cậu đã trợn tròn mắt nhìn về phía chiếc giường trống trơn mà lòng quặn lại lo lắng. Vội vã chạy ra ngoài, anh tóm lấy một y tá gần nhất, hỏi dồn dập…
- Bệnh nhân trong phòng này… Cậu ấy ở đâu?
- Bệnh nhân phòng này sao?_Cô ta nhíu mày như đang suy nghĩ một điều gì đó rồi mới bật ra_… A… Não cậu ấy bị tổn thương, sáng nay chảy máu trong không kiểm soát nên đã qua đời rồi…
Hơi thở của anh gần như bị bóp nghẹt khi nghe thấy từng lời cô ta vừa nói… Trong ánh mắt hoảng loạn dần xuất hiện vài tia điên dại đỏ đục ngầu…
- Cậu ấy hiện tại đang ở đâu?_ Anh gằn từng tiếng, vươn tay đem cổ y tá bóp thật chặt.
- Anh…khụ khụ…điên rồi sao?… Khụ khụ… Buông ra…
- TÔI. HỎI. CẬU. ẤY. ĐANG. Ở. ĐÂU?????_Anh khẽ nới lỏng tay để nghe những âm thanh rời rạc từ miệng y tá. Cô ta gạt tay anh ra, thở hồng hộc rồi hoảng sợ nhìn anh mà lên tiếng…
- … Cậu ấy ở trong nhà xác…
Anh chạy thật nhanh theo hướng bàn tay mảnh mai kia vừa chỉ. Tới trước cửa nhà xác, cả người liền không kiềm chế được mà run rẩy không ngừng. Trái tim tưởng chừng cũng đang nhỏ dần từng giọt máu… Chan Yeol bước tới trước cái xe đẩy gần nhất, nước mắt chảy đẫm gương mặt khi nhìn thấy cái tên Byun Baek Hyun trên tấm biển đen đầu…
- Làm ơn… Đừng… Baek Hyun! Đây không thể là em… không thể nào…
Anh run rẩy kéo tấm chăn trắng muốt ra khỏi người bên dưới để rồi cả trái tim gần như không còn nhịp đập, đau đớn chất chồng trở thành những mũi nhọn đục khoét trái tim yếu đuối khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc trắng bệch bên dưới… Mọi cảm xúc hõn loạn, mọi cực khổ dồn đổ vào trái tim khiến anh chỉ còn có thể tuyệt vọng gào lên…
- KHÔNG!!!!!!!!!!
Chan Yeol bật dậy khỏi cơn ác mộng kinh hoàng nhất cuộc đời mình. Điên cuồng hỗn loạn nhìn vào xung quanh, anh vơ vội lấy chiếc điện thoại, nhấn nút gọi cho Kyung Soo, người đã giúp anh ở lại trông cậu đêm nay… Thế nhưng, việc đầu dây bên kia không trả lời điện thoại thực sự đã tác động rất mạnh vào cái đầu vừa trải qua một cú sốc chân thực chưa từng có của anh… Thực nhanh có mặt trước phòng bệnh của cậu cùng với những nhịp tim hỗn loạn, anh tới tận lúc này mới có thể thở ra thật nhẹ khi thấy cậu vẫn đang miên man cùng với những nhịp đập rất ổn định cùng Kyung Soo đang ngủ rất say trên chiếc giường gần đó. Điện thoại bị anh đặt chế độ rung rồi ném tận góc bên kia của phòng… Chan Yeol khẽ thở thật nhẹ rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, nắm lấy đôi bàn tay cậu mà khẽ lẩm bẩm…
- Anh thực sự sắp bị em làm cho phát điên mất rồi, Byun Baek Hyun… Đồ ngốc này, mau tỉnh lại dùm anh đi…
- …
- Thực sự rất khó ngủ ngon khi nằm mơ về em đấy, ngốc ạ…
- …
- Mà này! Anh yêu em…
Vuốt nhẹ lên khóe mắt cậu, anh cười khổ vì bản thân đang bắt đầu nói những câu nói không đầu không đuôi và thực sự rất vô nghĩa… Thật lâu sau đó mới định rời đi, nhưng đột nhiên bàn tay bị một lực rất nhỏ níu lại trong khoảnh khắc… Chan Yeol trợn tròn lên nhìn hàng mi đang yếu ớt đung đưa rồi vài phút sau mới mở ra một đôi mắt đờ đẫn trong bóng tối… Với tình huống chấn động này, anh gần như phải rất cố gắng mới có thể kiềm chế mình không phát điên lên để mà chạy ra ngoài gọi bác sỹ vào phòng… Rồi sau đấy là một mảng hỗn loạn của bệnh viện. Kyung Soo bị đẩy ra khỏi phòng trong tình trạng vô cùng ngái ngủ, một lúc sau là sự có mặt của Kim Jong In… Họ nhìn nhau rồi cùng hướng về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt… Niềm tin tới giờ phút này tỏa sang hơn bao giờ hết trên gương mặt anh…
Chan Yeol gần như không hề cảm thấy mệt mỏi khi chờ đợi cánh cửa phòng mở ra… Trời đã sáng hẳn nhưng anh biết, bên trong kia còn có một thứ ánh sáng diệu kỳ hơn tất cả… Cười lớn như một thằng ngốc mà ôm chặt lấy vị bác sĩ vừa bước ra cùng với một tin không thể hoàn hảo hơn, anh run rẩy chạm tay vào cánh cửa trắng muốt… Đã hai tháng trôi qua… Anh đã chờ cậu hai tháng… Đôi vai như được tiếp thêm sức mạnh bởi một cú đập nhẹ của Jong In…
- Họ nói, mọi chuyện đều ổn, Chan Yeol… Mọi chuyện đều đã ổn rồi…
- Đúng vậy… Tất cả đều ổn rồi…
Jong In kéo Kyung Soo trở về để lại không gian cho anh và cậu… Chan Yeol trong lồng ngực trái tim đang đập vang dội tựa như vừa tìm ra điều hạnh phúc nhất trên thế gian này, anh đặt tay lên nắm cửa rồi đẩy nhẹ vào phòng… Cậu ngồi trên giường bệnh, ánh sang tràn từ mái tóc xuống gương mặt yêu thương rồi đổ xuống bờ vai gầy… Nhìn dáng người của cậu, anh thực sự muốn bật khóc tức thì, con ngươi đen láy lấp lánh trong nắng lập tức vì tiếng động mà hướng về phía anh… Không muốn kiềm chế mình thêm một chút nào nữa, anh lao tới ôm chặt lấy con người đang ngồi đờ đẫn nhìn xung quanh, hôn lên đôi môi khô khốc của cậu… Chỉ là một cái chạm môi nhẹ nhàng nhưng nó mang theo tất cả những nhớ thương, những vui mừng cùng cả những giận dữ và uất ức nữa… Baek Hyun đánh không ngừng lên vai anh phản đối nụ hôn… Chan Yeol cũng vì thế liền buông cậu ra, nhìn sâu vào đôi mắt cậu mà lên tiếng…
- Tại sao lại bảo vệ anh?
- …
- Ngu ngốc và liều lĩnh thật…
- …
Trong một khoảnh khắc rất nhanh, anh bắt gặp ánh mắt ngơ ngác trong đôi mắt đẹp tuyệt diệu của cậu… Bỗng nhiên những lời nói của Kyung Soo lại vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết…
Lạnh lẽo phủ khắp cơ thể khi nghĩ tới tất cả, anh nuốt khan trong cổ họng, nắm lấy vai cậu thật chặt…
- Baek Hyun! Nhìn vào mắt anh đi! Em…có biết anh là ai không?
- Tôi cũng đang định hỏi điều đó đây… Anh là ai?
End Chương