tôi quay phắt lại nhìn mẹ tròn mắt, bạn trai gì ở đây chứ?
“cậu ta..là bạn trai con hồi nào trời?” “ko phải sao quan tâm xông xáo chuyện của con vậy?”
“ah..thì.. ai biết.” -__-
mẹ tôi cười tỏ vẻ thông thạo mọi ngóc ngách suy nghĩ của con gái, rồi đánh nhẹ vào vai tôi..
“đang còn làm giá chứ gì..mẹ biết mà..” “..ko..ko phải…”
“hay đang chọn lựa? mà nếu chọn thì chọn người giống ba con ấy.”
ack ack. xem mẹ kìa. khoe chồng thấy rõ luôn. ^_^ giống ba ư? có …giọng giống giọng ba thôi thì được ko? T____T
….
vì nghỉ làm nên tôi về nhà trọ nằm ngủ tới hơn h chiều, lâu rồi ko được ngủ nhiều như thế. bỗng có người đập cửa phòng tôi.
“Yên sao rồi? thấy khỏe hơn ko?” “đỡ rồi…ngủ giấc thấy khỏe lắm!”
“hả?? con gái mà ngủ ngày! chồng nào dám lấy..”
“ai bắt anh lấy đâu..”
trong lúc tôi nói, Thắng cúi thấp người quan sát vẻ mặt tôi, khiến tôi thấy ngượng..và phải kiếm chuyện hỏi để xua cái ko khí này đi..
“mà anh sang có chi hung?”
Thắng ko đáp, cũng ko xô cửa vào phòng như mọi khi, chỉ đứng yên hỏi tôi câu khác..
“điện thoại sửa chưa?”
“chưa.”
“đưa đây.”
nghĩ Thắng chắc định đem sửa dùm, nên tôi quay vô lấy đưa cho anh ta.. Thắng tháo sim tôi ra rồi nhét nó vào máy của mình, còn cái điện thoại của tôi thì hắn cất lại trong túi.
“Yên cầm xài tạm cái này của tôi..” “huh? còn anh thì sao?”
“ko phải lo.. tôi còn cái khác..hehe”
nói xong Thắng tự khép cửa phòng lại, rồi lùi đi sau khi giơ tay chào tôi..
“ngủ tiếp đi, Nobiyen.”
Nobiyen? cái tên? hay tiếng…nước ngoài? tôi vội túm áo hắn..
“khoan, Nobiyen là gì???”
“biết Nobita ngủ ngày ko?”
trong tích tắc tôi suy nghĩ ra ý chọc phá của Thắng, anh ta đã vọt chạy đi mất tiêu..>__