kể từ sau hôm tối thứ bảy xem ca nhạc, tuần nào Khải và Vân cũng hẹn nhau đi đâu đó..cả xóm trọ ai cũng biết chuyện họ yêu nhau.
tuần đầu tiên thấy Vân xúm xín thay áo đẹp, thoa son, chải tóc, ca hát líu lo chờ Khải gọi, tôi còn thấy tim mình đau đau..tuần thứ thì thấy ghen ghen, tức tức. tới tuần thứ , tôi bắt đầu cố ko bận tâm, chạy xuống căn tin coi phim truyền hình, và ngủ sớm trước khi nó về tới. tuần thứ tư, tôi bình thản.
bởi cho dù Khải có cuốn hút như thế nào với chất giọng nam trầm ấm ấy, tôi cũng không thể làm được gì. cho nên cứ xóa tan cảm giác sẽ là phương pháp hay nhất..
“con Vân nó quen thằng Khải, sao chị ko quen thằng Thắng luôn cho có cặp?” bà Lan hỏi han nhưng trong câu nói có % cạnh khoé, tôi chỉ cười trừ xách bịch rác đi..
“thấy hai người cũng quấn quít nhau quá.. còn ngủ ở phòng người ta nữa là..”
“hôm đó cháu ngất nên..”
“ôi dào, giới trẻ các chị thì tôi còn lạ gì.. đấy, mới nhắc..”
tôi đến điên với mấy người như bà ấy, kiểu gì cũng nói theo hướng tệ hại, như thể trong mắt bà ta chúng tôi đều là lũ con gái hư đốn. tôi muốn gân cổ cãi cho hả tức, nhưng bà ấy đã nhanh chân đi trước. Thắng giật tay tôi giành bịch rác…
“ai chọc mà mặt lại như vậy?”
“anh có nghe bà ấy nói gì ko??”
“ko… mà khỏi nghe cũng biết là nói ko hay ho gì rồi. hehe”
“bởi vậy…người gì đâu..mà..%$%$%”
tôi nói phần cuối bằng giọng lầm bầm ko rõ ngôn ngữ gì, Thắng tròn mắt nhìn tôi rồi cười khì ra.
“haha..Yên nói tiếng Lào à?”
“>__