Ngày hôm sau, lễ cưới được tổ chức ở một khách sạn lớn nhất, đó là một trong những kahchs sạn của con trai bà quản gia. Lúc này hắn đang đứng trong lễ đường, cánh cửa kia mở ra một người con gái trong bộ đầm váy cưới cực kì đẹp.
Bộ đầm cưới đó phải nói rất tinh tế, hoa văn cầu kì, bộ đầm ôm sát phần trên của nó để khoa những đường cong gợi cảm, phần bên dưới thì xòe rộng và rất mềm mại. Tuy bộ đầm có đẹp đến đâu nhưng người mặc nó mới là đáng chú ý.
Nó không trang điểm, nói thẳng ra nó không cho người ta quệt quét trên mặt nó vì nó ghét son phấn, mùi thơm của chúng làm nó buồn nôn. Tuy vậy khuôn mặt mộc của nó thực sự không chê vào đâu được, tóc nó cũng chỉ được làm để phù hợp với bộ đầm cưới nhưng không quá cầu kì.
Nó khoác tay một người đàn ông lạ hoắc. Ông đang đưa nó tiến vào lễ đường. Những ánh sáng từ máy ảnh làm nó khó chịu may mà có ông đỡ nó nếu không nó sẽ loạng choạng mà ngã mất.
Căn bản nó không quen, với lại mặc đầm làm nó khó chịu và hơi ngượng. Khi đã đến chỗ hắn, ông nắm tay nó đặt lên tay hắn rồi còn vỗ nhẹ vai hắn, ánh mắt như muốn trao con gái mình cho hắn. Nó cảm thấy thầm phục vai diễn của người ‘ba’ này, hắn mỉm cười nhìn nó và nhẹ nhàng nắm tay nó.
Hôn lễ diễn ra trước bao nhiêu con mắt ngưỡng mộ của mọi người, sau khi tiếp khách cho phải đạo thì nó nhanh chóng phóng thẳng đến phòng thay đồ và cởi bỏ cái bộ đầm khó chịu này. Nó lại trở về vái cái style thường ngày của nó.
- Haizzz, mệt chết mất.
Nó thở dài nhìn vào tờ báo đặt trong phòng. Nó ngạc nhiên vô cùng, vì nó nghĩ người đàn ông đưa nó vào lễ đường, người con trai của bà quản gia sẽ chỉ nhận nó làm con nuôi ai mà ngờ trên tờ báo lại khác.
Nó ghi rằng: “Thiên kim tiểu thư Trần gia, con gái độc nhất vô nhị của ông hoàng dầu khí – Trần Huỳnh, trở thành thiếu phu nhân của Hàn Phong – người thừa kế sau này của Hàn Gia giàu nhất thế giới.” Nó vẫn còn mơ hồ và không thể hiểu được mọi chuyện nữa.
Nó mệt mỏi lắm nhưng biết làm sao bây giờ, nó không còn quyền tự do quyết định số phận ình. Trong khi đó, dưới chỗ để xe, một người con gái đang ngồi trong xe và cầm tờ báo đến nỗi nhàu nát.
- Anh bỏ em chỉ vì cô ta thôi sao? Được em sẽ hủy hoải cô vợ thân yêu của anh và khiến anh phải cầu xin em quay lại bên anh.
Cô ta nghiến răng, đôi mắt giận giữ rồi rồ ga xe phóng đi chong chớp mắt. Hắn sau khi được các vị khách buông tha thì cũng đảo mắt tìm nó nhưng không thấy nó đâu. Hắn nghĩ chỉ có một nơi nó có thể đến đó chính là phòng thay đồ và hắn đã đến đó tìm nó thì thấy cảnh tượng trước mắt hắn.
Váy cưới đáng giá bạc tỉ mà nó vất ngay trên sàn như rẻ lau không thương tiếc, đồ nghề hóa trang nó cũng quẳng sang một bên còn mình thì vô tư mà nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa. Hắn tiến đến gần nó, đưa tay vuốt nhẹ cái sống mũi cao cao, kiêu ngạo của nó và làm nó tỉnh giấc. Nó ngu ngơ nhìn hắn.
- Sao anh lại ở đây?
- Chồng tìm vợ chứ sao?
Hắn nói làm nó suýt nữa thì ngã ngửa. Tên này đúng là làm nó tức điên mà. Nó không nói gì sợ mở mồm hắn lại nói mấy câu làm nó sởn gai ốc chết. Khi đã kết thúc thì hắn lái xe đưa nó trở về nhà, nó nhanh nhanh xuống xe và định chuồn về nhà nhưng hắn đã nhanh hơn túm nó lại và kéo lên phòng mình.
Nó muốn mở cửa để ra ngoài nhưng mà cửa có mật mã, nó lùi về phía sau, nhìn cái giường kia nó sợ hãi khi nghĩ đến tối đó. Hắn tiến đến gần nó thì nó cứ lùi lại, hắn tiến đến càng gần thì nó càng sợ hơn nữa và khẽ run lên. Nó quay ngươi đi chỗ khác thì hắn ôm lấy nó từ phía sau, cằm hắn tựa lên bờ vai mỏng manh của nó.
- Vợ đi chuẩn bị nước cho chồng tắm nhé.
- À….ờ.
Nó ngay lập tức đẩy hắn ra rồi đi vô phòng tắm chuẩn bị mọi thứ cho hắn. Hắn ngồi phịch xuống giường nhìn hành động của nó khẽ phì cười. Một người lạnh lùng như hắn nhưng khi ở gần nó thì dường như lớp hàn băng đó đã bị tan chảy và chỉ còn chỗ yêu thương giành cho nó. Nó có cảm nhận được điều đó chứ? Tối đó, nó vẫn ngồi ở ghế sa lông ở ngoài, hắn vừa tắm xong ra nhìn nó.
- Không đi ngủ sao? Vợ kêu mệt mà?
- Tôi không thích, chúng ta chỉ là giả tạo tại sao tôi phải ngủ cùng một giường với anh chứ? Tôi muốn về nhà.
- Vợ nên ngoan ngoãn chấp nhận đi. Bây giờ vợ là thiếu phu nhân của Hàn Phong này rồi nhé. Đi ngủ thôi.
Nói rồi hắn kéo nó vào trong đi ngủ. Nó nằm ở phía bên kia mép giường vì sợ hắn, hắn nhìn nó nhíu mày rồi kéo nó lại gần mình và ôm lấy nó mà ngủ. Nó cố đẩy hắn ra nhưng không được.
- Buông tôi ra….
- Không thích, chồng muốn ôm vợ thế này khi ngủ.
- Tôi…..
- Ngoan đi chồng sẽ không làm gì vợ đâu.
Nó đành im lặng không làm gì nếu không hắn sẽ cho nó tiêu đời trong đêm đầu tiên ngay. Hắn thì ngon lành mà ngủ còn nó thì mãi mới ngủ được. “Xin lỗi nhưng hiện tại em chưa thể chấp nhận anh.”