Trời tối, Kiều Sở Ân mới trở về Kiều phủ, xơ xơ xác xác như một khúc gỗ mục.
Lẽ ra hắn định đi uống rượu giải sầu, lại sợ rượu say sinh ra chuyện như lần trước, vừa nghĩ đã thấy kinh hoàng nên thôi.
Nhằm lúc hắn đi đường thấy một gã vũ phu đang đánh vợ, tức tối xắn cao tay áo nhào vô cho gã vũ phu một trận nằm đo đường.
Đánh xong hàng xóm bu lại cầu tình mới biết người chồng bị cắm sừng, kẻ có lỗi là thê tử y, bèn thẹn quá chuồn thẳng về nhà.
Ngài minh chủ đợi hắn đã lâu, thấy hắn về liền lôi vào phòng riêng, quăng hai tờ bát tự của hắn và Đào Vị Lăng ra bàn: “Ta là người giang hồ, không câu nệ tiểu tiết này nọ.
Ta cũng không có ý kiến về chuyện đoạn tụ.
Thời đại nào rồi, cần có cái nhìn phóng khoáng một chút, chỉ nhưng bát tự hai đứa thật sự không hợp, nếu lấy nhau…”
Kiều Sở Ân đập bàn rống lên: “Gì mà lấy nhau? Giờ con chỉ muốn giết tên Đào Vị Lăng đó thôi.”
Ngài minh chủ chưng hửng, nghĩ nghĩ, rồi ngộ ra: “Con bị Vị Lăng từ chối rồi sao?”
“Không phải!”
“Vậy nên con mới chơi trò gạo nấu thành cơm bắt nó chịu trách nhiệm?”
“Đã bảo không phải rồi!”
“À…” Ngài minh chủ nghiêm túc nhận xét.
“Vậy là con yêu không được sinh hận, muốn giết nó để nó không thể yêu ai khác? Cái này cũng quá cẩu huyết rồi.”
“Trời ơi! Con đã bảo là không phải.
Ném ngay toàn bộ ý nghĩ điên rồ đó ra khỏi đầu người đi.
Con và Đào Vị Lăng…không thể nào…không có gì…không dính dáng.”
Ngài minh chủ thở dài: “Thật sự là yêu quá sinh hận rồi.
Không được, nếu con giết Vị Lăng, ta phải ăn nói sao với Kiều hiền đệ? Đành vậy, chúng ta đều là người giang hồ, mấy chuyện ngày sinh bát tự cũng không nên tin quá.
Ta vẫn nên nhờ bà mai sang Đào phủ một chuyến.”
Kiều Sở Ân tự đánh vào đầu mình.
Đánh cho chết hắn luôn đi.
Sống với một phụ thân thế này thì hắn thà chết quách còn hơn.
Kiều Sở Ân cầm nhuyễn tiên đến Đào phủ.
Hắn muốn giết người.
Hắn quá tin tưởng Đào Vị Lăng, tin đến mức chưa bao giờ hắn nghi ngờ y chút nào.
Vậy mà, Đào Vị Lăng lại gạt hắn, dám làm nhưng không dám nhận, còn khiến hắn chạy vòng vòng như kẻ dở hơi nghi này nghi nọ.
Hắn phải giết y.
Giết một lần chưa đủ, phải giết nhiều lần, giết cho y không bao giờ đầu thai được mới thôi.
“Đào Vị Lăng đâu?”
Tiểu Lý trung thực trả lời: “Thiếu gia nói đến Tây Vực du ngoạn, trong một thời gian ngắn sẽ không trở về.”
Kiều Sở Ân đã điên nghe vậy càng thêm điên: “Đi lúc nào?”
“Từ tối hôm qua, chắc là giờ đã sắp đến biên giới.”
Kiều Sở Ân không kìm chế nổi nữa, điên loạn cầm nhuyễn tiên quất lung tung.
Tiểu Lý không dám ngăn cản, vội vã tìm chỗ núp lại giữ lấy thân.
Kiều Sở Ân quất đến mệt thì bỏ đi, để lại một câu cuối: “Tốt nhất ngươi bảo hắn trốn cho kỹ, nếu để Kiều Sở Ân ta tìm ra, ta sẽ chặt hắn thành nhiều khúc đem cho chó ăn.”
Đợi Kiều Sở Ân đi xa, Tiểu Lý mới dám chui ra, cả sân trước biến thành bình địa tang hoang.
Y ngao ngán nhận xét: “Kiều thiếu gia, chó có phẩm vị rất cao, không phải thịt ai nó cũng ăn đâu.”.