"Anh.. Thiên Phong."
Hải Băng lên tiếng gọi, đó như thói quen mỗi khi nhìn thấy cậu rồi, cô không thể im lặng khi đứng trước người mình yêu, dù biết là bây giờ cậu sẽ không trả lời như lúc trước. Có lẽ cậu chỉ vô tình đi ngang đây.
"Anh tìm Nhã Ân à? Cậu ấy vừa lên sân khấu."
Thiên Phong im lặng, vẫn lạnh lùng nhưng cậu nhìn Hải Băng không rời mắt.
Hải Băng cười nhạt, khẽ cúi đầu chào cậu rồi quay lưng, đi về phía phòng chuẩn bị.
"Này."
Giọng nói quen thuộc ấy phát ra từ phía sau làm Hải Băng không thể đi tiếp mà đứng lại. Cô không quay đầu nhìn vì cô sợ tất cả chỉ là ảo giác, vì cô quá nhớ Thiên Phong nên mới tưởng tượng ra là cậu đang gọi mình. lúc, không còn nghe thấy gì nữa, Hải Băng chắc chắn rằng mình đã bị ảo giác nên đi tiếp.
"Này."
Vẫn là giọng nói ấy nhưng chắc chắn không phải ảo giác rồi. Thiên Phong đang đứng rất gần, ngay sau lưng Hải Băng, tay cậu nắm lấy cổ tay cô kéo lại. Hải Băng nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt cổ tay của mình rồi từ từ ngước nhìn Thiên Phong, gương mặt cậu đỏ lự, vài giọt mồ hôi đua nhau tuôn không ngừng.
"Anh.. gọi em?"
Thiên Phong khẽ gật đầu, cậu buông tay Hải Băng ra, tay chống tay vào tường tay đưa lên ngực, cậu vẫn chưa thể di chuyển cách vững vàng vậy mà lúc nãy còn chạy theo Hải Băng, cử động mạnh làm những vết thương trên cơ thể đau nhói lên.
"Anh không sao chứ? Hay.. để em gọi Nhã Ân đến?" - Hải Băng bước đến đỡ Thiên Phong.
"Không cần đâu."
Thiên Phong dựa lưng vào tường, thở mệt nhọc.
"Tôi có chuyện muốn hỏi cô."
Hải Băng chăm chú nhìn từng cử chỉ của Thiên Phong, cô rất sợ cậu sẽ không ổn.
"Anh hỏi đi."
Thiên Phong nhắm nghiền mắt lúc rồi mở ra, môi cậu đã bắt đầu tái nhợt.
"Tôi đã nhiều lần mơ giấc mơ, cô gái ngồi cạnh tôi ở bờ hồ, trên tay cô gái đó đang cầm điện thoại của tôi..." - Thiên Phong chợt nhìn thẳng vào mắt Hải Băng. - "Tôi không thấy rõ mặt cô ấy, nhưng có vẻ không giống Nhã Ân, tôi nghĩ đó là cô."
Thiên Phong nói tiếp. - "Tôi thật sự không nhớ bất cứ điều gì, ngay cả những chuyện về cô. Cô có phải là cô gái đó không?"
Hải Băng im lặng nhìn vào mắt Thiên Phong rồi khẽ cúi gầm mặt, người đó đúng là cô nhưng cô có nên nói cho cậu biết hay không?
Thiên Phong cho tay vào túi quần, lấy điện thoại của cậu ra, cậu đưa cho Hải Băng. Cô đón lấy điện thoại từ Thiên Phong.
"Cô biết pass đúng không?"
"Em.."
"Nhã Ân đã kể tôi nghe nhiều thứ về cô, có vẻ như trước đây tôi và cô có quen biết."
Nhã Ân đúng là đã kể rất nhiều về Hải Băng.
Nhã Ân nói Hải Băng là người thứ muốn cướp cậu và cả anh hai của nhỏ khỏi tay nhỏ và Tuệ Anh, nhỏ còn nói cô đã nhiều lần đánh, ức hiếp nhỏ. Nói cô là người độc ác, rất đáng ghét, bảo cậu tránh xa. Nhưng, mỗi lần gặp Hải Băng, cảm giác của cô đem lại cho cậu không hề giống với những gì Nhã Ân nói. Ánh mắt, lời nói, hành động của cô hoàn toàn không có lấy chút ngang tàng như lời kể kia, ngược lại rất ấm áp, rất yếu đuối.
Hải Băng mím chặt môi, nhìn vào màn hình điện thoại. Cô đang do dự, có nên cho Thiên Phong biết pass điện thoại chính là tên của cô không? Đây chính là cơ hội giúp cậu có thể nhớ ra cô, cô nên nắm bắt? Chẳng phải cô quyết định chúc phúc cho cậu và Nhã Ân rồi sao? Không nên cho cậu biết pass? Nhưng quả thật, sâu tận trong lòng, cô vẫn muốn cậu nhớ ra cô, với lại, cho dù có mở được điện thoại thì chắc gì cậu sẽ nhớ ra, vậy sao không thử lần? Hải Băng bị những câu hỏi trong đầu làm loay hoay mãi không biết nên làm gì.
"Xin cám ơn phần dự thi hết sức tuyệt vời của thí sinh thứ , em Lâm Thanh Thanh đến từ lớp A. Tiếp theo xin mời em Hoàng Hải Băng, thí sinh thứ , từ lớp A. Xin mời em."
Hải Băng giật mình sau khi tiếng nói của cô MC vọng đến tai, đến lượt thi của cô mất rồi, cô vẫn chưa thay đồ. Hải Băng cuống cuồng lên, vội trả điện thoại cho Thiên Phong, định bỏ vào trong thì bị cậu nắm lại.
"Pass?"
"T.. tên của em."
Nói rồi cô nhanh chóng chạy vào phòng chuẩn bị. Bỏ lại Thiên Phong đang ngẩn người ra, cậu nhìn vào điện thoại và tự hỏi, câu Hải Băng vừa nói ý là pass điện thoại là tên cô hay đang nói đến cô MC kia đang gọi tên cô?!
_____________
Đợi lúc lâu không thấy Hải Băng xuất hiện, cả hội trường bắt đầu vang lên những tiếng xầm xì. Cô MC và ban giám khảo ngồi trên kia bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Có phải là có chuyện gì với Hải Băng rồi không?" - Khải Hòa lo lắng quay sang hỏi San San và Minh Khánh.
"Để em vào trong xem sao."
San San đứng dậy định đi thì bị Minh Khánh nắm cổ tay kéo lại.
"Em ngồi lại đi, để anh."
Minh Khánh nhìn lên cô MC trên sân khấu, cô ấy cũng nhìn cậu, cậu khẽ gật đầu, cô MC như hiểu ý, vội lên tiếng.
"Cô xin lỗi các em, là do cô đọc nhầm tên. Xin mời thí sinh thứ .. là em Trương Ngọc Nhi, lớp A."
Cả hội trường lại im lặng, cô gái tên Ngọc Nhi cũng vui vẻ bước ra sân khấu. Minh Khánh nhanh chóng rời khỏi ghế ngồi.
...
Hải Băng cầm trên tay chiếc váy màu hồng nhạt bị cắt tả tơi, không còn chỗ nào nguyên vẹn, chỉ biết gục mặt mà thất vọng.
Các thí sinh đã thi xong, có cả Nhã Ân đứng xung quanh Hải Băng, mọi người đều xì xầm bàn tán chỉ có Nhã Ân là im lặng nhếch môi cười. Mẫn Nhi khẽ nhìn Nhã Ân rồi vỗ vai trấn an Hải Băng.
"Sẽ có cách mà, em yên tâm."
"Vâng." - Hải Băng cười nhạt.
"Có cách? Cách tốt nhất là rút khỏi cuộc thi đi." - Nhã Ân bước đến gần Hải Băng, nhỏ cầm chiếc váy kia lên rồi vứt sang bên.
"Em sợ Hải Băng đoạt giải rồi bị bẻ mặt nên chơi trò khích tướng à?" - Mẫn Nhi nhướng mày.
"Em chỉ muốn tốt cho bạn ấy thôi. Nếu không thì cứ diện bộ quần áo trên người mà lên thi đi." - Nhã Ân hất tóc.
Mẫn Nhi đi đến cạnh nhỏ, nhếch môi cười. - "Chị lại nghĩ, là em."
"Chị, em thi thứ , ngay sau chị đấy, thi xong là em ở dưới hội trường nói chuyện với bạn, chị không có chứng cứ thì đừng có ngậm máu phun người." - Nhã Ân gân cổ lên.
Mẫn Nhi cười ha hả. - "Chị đã nói là em làm đâu, em nhột à?"
" người đừng gây nhau, chuyện này cũng không to tác gì đâu." - Hải Băng đứng dậy, cười nói.
"Chị! em không nói với chị nữa. Có lòng tốt quan tâm mà người ta không nhận thì thôi."
Nhã Ân hất mặt bỏ đi. Đúng lúc đó, Minh Khánh đi vào, vừa chạm mặt nhỏ đã bị nhỏ lườm cháy mắt. Minh Khánh không quan tâm mà bước đến chỗ Hải Băng và Mẫn Nhi.
"Anh Minh Khánh, sao anh lại vào đây?"
"Giờ không phải lúc để trả lời."
...
"Xin mời thí sinh cuối cùng, em Hoàng Hải Băng, lớp A."
Sau lời giới thiệu của cô MC, Hải Băng bước lên sân khấu. Mọi người ngồi bên dưới ai nấy cũng trầm trồ khen ngợi. Cô mặc trên người chiếc váy trắng ngang đầu gối, tay áo dài đến khủy tay, cổ áo tuy rộng nhưng đủ kín, mái tóc xoăn dài được vén sau vành tai ở bên, tất cả tóc đều đặt lên bên còn lại. Cô nở nụ cười tươi, chỉ cần thêm đôi cánh là chẳng khác gì thiên thần.
Hải Băng bắt đầu phần thi của mình. Dưới sân khấu, có người tức giận xiết chặt tay, mắt nổ đôm đốm.
Minh Khánh cũng đã đến ngồi vào chỗ.
"Có chuyện gì vậy?" - Khải Hòa hỏi.
"Cuộc thi kết thúc tao sẽ nói sau." - Minh Khánh thì thầm.
Rồi cả người chú ý lên xem phần thi của Hải Băng.
_______________
Trời đã bắt đầu tối...
Thiên Phong khó nhọc bước đi trên hành lang để tìm đến phòng hội trường. Cậu cảm thấy không ổn, môi đã tái nhợt, sắc mặt xanh xao đến khó coi tưởng chừng không còn giọt máu. Cậu phải tìm người đưa cậu trở lại bệnh viện. Cậu cố gắng lê từng bước chân.
Nhưng đi được quãng, cậu cảm thấy cơ thể như bị trút hết sức lực, không thể bước nổi nữa, khụy xuống, dựa người vào tường, tay nắm chặt chiếc điện thoại. Mắt cậu không rời khỏi màn hình kia, chợt suy nghĩ về câu nói của Hải Băng. Rốt cuộc, pass là gì? Có thật là liên quan đến Hải Băng như cậu đã nghĩ hay cô không hề biết mà chỉ trả lời bừa?
Giọng nói của Hải Băng từ phòng hội trường vang tới. Cô đang thi phần thi trả lời câu hỏi.
BGK: Loài hoa em yêu thích và lý do em yêu thích loài hoa đó?
"Thứ em yêu thích, không phải là hoa mà là cỏ. Cỏ lá. Bởi vì cỏ lá mang lại ý nghĩa rất hay, chính là may mắn không tự nhiên có được, chỉ cần cho đi niềm tin, hy vọng và tình yêu, bạn sẽ có được may mắn và hạnh phúc trọn vẹn nhất..."
Ai đó như bất động trước câu trả lời từ hội trường vọng tới, môi mấp máy định nói gì đó thì bất giác đầu đau nhức dữ dội. Thiên Phong ôm lấy đầu, cậu nằm xuống sàn, quằn quại lúc thì ngất xỉu.
...