Sáng hôm sau...
Hải Băng đi đến phòng chị cô, cẩn trọng he hé cửa nhìn vào trong, chắc chắn chị ở trong mới khẽ gõ cửa. Cốc..cốc
"Tỷ, muội vào được không?"
"Vào đi."
Hải Băng nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Trong phòng, Hải Vân còn cuộn tròn trong chăn, tay thì cầm điện thoại lướt lướt, mắt dán chặt vào màn hình. Hải Băng bèn chạy đến ngồi cạnh chị.
"Tỷ... muội có ch.."
"Định mượn xe phải không?" - Không cần nghe Hải Băng nói hết câu, Hải Vân đã biết luôn ý muốn của nhỏ em, thậm chí là chẳng nhìn mặt nó, chỉ chú mục vào cái "sì mát phon".
"Tỷ hay thật í." - Hải Băng tròn xoe mắt kiểu nịnh bợ - "Cho muội mượn nha."
"Trường cũng gần mà, chẳng phải hôm kia mi đã đi bộ đến trường nộp hồ sơ hay sao?" - Hải Vân chẳng thèm nhìn Hải Băng lấy cái, mặc nhiên nói.
"Tỷ, hôm đấy và bây giờ hoàn cảnh khác nhau mà. Tỷ đã ra trường rồi, vẫn chưa xin được việc, đâu có sử dụng xe thôi thì cho muội mượn đi mà. Lay lay tay Hải Vân Chẳng lẽ tỷ nhẫn tâm nhìn em gái yêu dấu của tỷ đi bộ đến trường hay sao."
"Ta không muốn con Vision của ta bánh xe nơi, thân xe nơi."
"Tỷ."
"Mi không mau đi học, kẻo trễ, ta ngủ tiếp đây."
Nói rồi, Hải Vân quẳng cái điện thoại sang bên, chui tọt vài trong chăn, ngáy ngon lành. Hải Băng xụ mặt đành chấp nhận số phận, thở dài ngao ngán "Haizzz" tiếng rõ to rồi đứng dậy định ra khỏi phòng.
"Chìa khóa xe trên tủ. Chạy xe cẩn thận, hư hỏng gì thì biết tay ta."
Từ trong chăn vọng ra câu nói làm ai đó đắc chí vui thầm trong bụng, Hải Băng nhảy xổ đến ôm chặt cái con người đang vờ ngủ kia. Cô biết chắc rằng chị cô không thể nào từ chối, ngoài bố mẹ ra không ai thương cô hơn Hải Vân.
________________
"Anh, hôm nay cho em đi cùng anh nha." - Nhã Ân chạy theo sau Minh Khánh đang đi ra cổng.
"Sao không đi xe nhà lại đòi đi với anh?" - Minh Khánh nhìn vào nhà để xe có chiếc xe hơi đang đậu đó - "Lại nổ lớp cả chiếc như lần trước à?"
Nhỏ biết tỏng anh nhỏ hiểu rõ nhỏ muốn đi cùng là nhằm mục đích gì. Phải có lý do chính đáng hơn để Minh Khánh chấp nhận, đương nhiên là nhỏ đã chuẩn bị từ trước rồi.
"Không, là vì bác tài đi đâu từ sáng giờ em không thấy."
"Đợi thằng Phong đến rồi em nói với nó, anh cũng phận đi nhờ nên không quyết định được đâu." - Minh Khánh bật cười rồi mở cổng thong thả bước ra. Vừa đúng lúc xe của Thiên Phong vừa đến, trên xe còn có Khải Hòa nữa. Nhã Ân vội chạy ra đứng cạnh Minh Khánh, nhỏ đỏ ửng hết má khi nhìn thấy Thiên Phong khẽ quay đầu nhìn anh em họ, vẫn lạnh lùng. Nhã Ân nở nụ cười tươi bước đến gần chỗ Thiên Phong.
"Anh Phong cho em đi nhờ xe với, bác tài nhà em biến đâu mất rồi nên không ai đưa em đến trường."
Thiên Phong không nói gì, khẽ gật đầu.
Chiếc mui trần chạy nhanh trên đường. Khải Hòa và Minh Khánh ngồi ghế sau còn Nhã Ân ngồi ghế cạnh ghế lái, đúng hơn là ngồi cạnh Thiên Phong.
"Mày học lớp nào vậy?" - Khải Hòa huých tay vào Minh Khánh, hỏi.
"A."
"Tao thì A, thằng Phong A, mày nghĩ xem tao với mày có nên xin chuyển vào lớp thằng Phong học chung cho vui không?"
"Ý hay đấy. Mày thấy sao Phong?"
"Ừ." - Thiên Phong khẽ nhìn thằng bạn qua gương chiếu hậu rồi lại tập trung lái xe, nãy giờ chẳng thèm nhìn Nhã Ân lấy lần, nhỏ hơi ấm ức nhưng vẫn chăm chăm nhìn Thiên Phong bằng ánh mắt trìu mến. Mục đích nhỏ bảo bác tài đi đâu đó đến trưa rồi về chính là được ngồi ở đây, ngồi trong xe người con trai nhỏ thích, dù gì thì cũng đã suôn sẻ ngồi đây rồi nên nhỏ vui như được mùa.
Chạy được quãng, Minh Khánh chợt bắt gặp Hải Băng đang chạy ở phía trước.
"Hải Băng, lại gặp em rồi."
Hải Băng giật thót tim quay sang nhìn vào con mui trần đang chạy bên cạnh, Nhã Ân cũng quay sang nhìn cô, ánh mắt hệt như bọn con gái hôm qua - 'Là con nhỏ đó à?'.
Cô khẽ rùng mình rồi chào lại Minh Khánh bằng nụ cười gượng và cái gật đầu. Thiên Phong cũng quay sang nhìn, theo lời kể của San San nên cô cũng biết người đang nhìn cô tên Thiên Phong, thấy vậy cô định gật đầu chào nhưng cậu đã quay đi.
"Ai vậy?" - Khải Hòa hỏi Minh Khánh rồi cũng vẫy tay chào Hải Băng, tặng kèm nụ cười tỏa nắng. Cô cũng khẽ gật đầu chào.
"Bọn anh đi trước, tạm biệt."
Chiếc mui trần chạy nhanh và hòa vào làn xe phía trước, mất hút. Bỏ lại phía sau Hải Băng đang ngớ người với thắc mắc: "Sao anh ta biết tên mình nhỉ?"
______________
“Cái gì?” - San San hét toáng lên
Đang trong giờ học nên sau khi nhỏ hét lên thì cả lớp và thấy giáo đều lần lượt quay xuống nhìn nhỏ với ánh mắt “ơ, con này điên à?”. San San cười cười nhìn cả lớp và thầy giáo, nhỏ đưa tay gãi gãi đầu, sau hồi “xôn xao” thì cả lớp lại chú ý lên bảng, thầy tiếp tục giảng. Nhỏ thở phào nhẹ nhõm rồi khẽ quay sang nói nhỏ với Hải Băng.
“Mày thật là may mắn, mới có ngày mà gặp hết trai đẹp của trường rồi. Đã thế còn được anh Khánh chào nữa, huhu, sao không phải là tao?” - San San nằm dài ra bàn, nhỏ đánh nhẹ lên đầu.
Hải Băng chỉ còn biết cười, cô chẳng muốn vậy chút nào, được gần trai đẹp thì thích thật nhưng lúc nào cũng bị hắt vào mặt những ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống (!) thì thà không gặp trai đẹp còn hơn. Chợt San San ngồi bật dậy, nhỏ như nhớ ra điều gì, quay sang lay lay Hải Băng.
“Tao quên kể mày chuyện này. “
“Chuyện gì cơ?”
San San kéo ghế sát Hải Băng, nói nhỏ.
“Mày còn nhớ hôm qua tao có nói là bọn con gái trường này và cả tao không dám đến bắt chuyện làm quen với mấy anh trai đẹp đó không?”
“Ừ, nhớ.”
“Thật ra tao cũng không rõ, tao chỉ nghe bọn khác kể lại. Cứ có đứa con gái nào đến gần mấy ảnh nói chuyện thân thiết thì hôm sau đưa tay lên cổ như kiểu cắt cổ gà bị bụp tơi tả. Đương nhiên là có người đứng sau chuyện này rồi.”- San San dùng giọng điệu rùng rợn kể.
“Mày biết ai à?”
“Đương nhiên. Nghe nói là đứa học cạnh lớp mình, tên Nhã Ân, nó là em gái của anh Minh Khánh đấy. Tao cũng không chắc vì cũng có thể là những đứa khác ghen tị, nguồn tin này độ đáng tin cậy %.”
“Nhã Ân?” – Chợt Hải Băng nghĩ đến cô gái lúc sáng đi cùng xe với Minh Khánh.
“Ừ, theo lời mày kể thì mày đã gặp anh Minh khánh, Khải Hòa và Thiên Phong, còn người mày vẫn chưa gặp... Ừm thì dù sao mày cũng phải cẩn thận, từ ngày mai tao sẽ đến nhà mày đèo mày đi học, là bạn thân tao phải có trách nhiệm bảo vệ mày chứ. Mày cứ yên tâm.” – San San nắm lấy tay Hải Băng, nháy nháy mắt.
Nghe câu cuối là biết mục đích to lớn của San San rồi, có ngốc mới không ngộ ra.
“Tao không có hứng thú gặp thêm ai đâu.” – Hải Băng mặt ỉu xìu.
“ cô kia, còn nói chuyện trong giờ học thì ra ngoài đứng cho tôi.” – Thầy giáo gõ gõ thước lên bảng nhắc nhở.
Ở dưới, có đứa ngượng đỏ mặt, cắm đầu cắm cổ vào sách giả vờ đọc đọc, chép chép.
______________
Cũng vào lúc này, ở nơi khác …
chàng trai ngồi ở góc lớp cạnh cửa ra vào phía sau. Cậu đang nằm dài lên bàn, tay vòng lên bàn, đầu cậu đặt lên tay, mặt nghiêng về phía cửa. Không hề động đậy nhưng ở cậu vẫn toát lên vẻ quyến rũ chết người, dáng vẻ bất cần. Đôi mắt màu xám khói nhìn lên bầu trời, đôi mắt vừa buồn vừa lạnh lẽo. Dường như cậu bận theo đuổi dòng suy nghĩ … bận nghĩ về người, chuyện.....
"Em là ai?"
........