Bố mẹ Diệp Nhiên ly hôn lúc cô tròn mười hai tuổi, họ đều rất muốn được quyền nuôi cô, vì thế mà giữa hai người xảy ra tranh chấp kịch liệt nhất từ trước đến nay. Cũng vì khoảng thời gian đó mà tính tình Diệp Nhiên thay đổi rất nhiều. Cô không làm bài tập, không nói chuyện với ai, thậm chí còn trốn học. Bố mẹ Diệp Nhiên nhận thấy vấn đề ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng không cãi nhau nữa, nhưng sự tổn thương mà họ đã gây ra cho con gái thì không thể nào bù đắp được.
Sau đó, Diệp Nhiên về sống với ông bà ngoại. Ông ngoại cô là bậc thầy về tranh thủy mặc, còn bà ngoại cô cũng là một giáo viên cấp ba mẫu mực, hai người cật lực bồi dưỡng cháu gái mình, mất rất nhiều năm mới khiến Diệp Nhiên thoát ra khỏi quá khứ không vui kia. Nhưng có những chuyện không thể thay đổi được, ví dụ như, cách nhìn về tình cảm của Diệp Nhiên.
Lúc Phó Diên Bắc theo đuổi cô, cô không có lấy một chút ngạc nhiên, mừng rỡ hay thẹn thùng mà những cô gái khác thường có, “Xin lỗi, tôi không muốn tìm bạn trai.”
Phó Diên Bắc lúc ấy im lặng một lúc, sau đó lập tức cười một tiếng, anh cười rất đẹp, đôi mắt mỏng, tựa như ánh dương dịu dàng chiếu xuống,“Diệp Nhiên, nếu anh là bạn trai của em, em có thể có một người mẫu miễn phí, cả đời.”
Diệp Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt trong sáng, “Cũng không có gì lạ.” Thất bại trong tình yêu của bố mẹ đã làm cho cô không còn thấy một chút hy vọng nào về tình cảm đôi lứa.
Nhưng người kiêu ngạo như Phó Diên Bắc không hề bỏ cuộc, anh theo đuổi cô suốt ba tháng, không ngại mưa gió. Khiêm tốn mà không mất đi ấm áp.
Ngay cả những Tiền Phi coi đàn ông là cỏ rác cũng lên tiếng, “Diệp Nhiên, nếu không chấp nhận Phó Diên Bắc thì cậu sẽ hối hận.”
Aiz...
Về sau, cô thật sự đã hối hận. Là ai đã nói, người hối hận mà hát bài “Sau Này”, mới hiểu rõ cái gì gọi là đau thấu tâm can.
Vào năm thứ hai bọn họ ở bên nhau, cô quên mất ngày sinh nhật của anh. Lúc cô tìm đến anh thì đã là chuyện của hai hôm sau. Cô thấy được sự thất vọng trong mắt Phó Diên Bắc, anh cố kiềm chế cơn giận, chỉ hỏi cô một câu, “Diệp Nhiên, hai năm qua em có thực sự yêu anh không? Trong lòng em, có anh cũng được, không có cũng không sao, đúng không?” Âm thanh trầm thấp, kiềm chế mà nóng nảy.
Đó là lần đầu tiên cô thấy vẻ bi thương trên người Phó Diên Bắc, và còn có cả sự thất vọng nữa.
Cuối tuần, Diệp Nhiên đưa Diệp Sênh đến lớp học khiêu vũ. Cô cho rằng, tuổi thơ của một đứa trẻ nhất định phải vui chơi hết mình. Tiếng Anh hay là Toán cũng nên để sang một bên.
Sau khi về nước, cô đón Diệp Sênh từ nhà bố mẹ, vậy là hai người họ bắt đầu đi du lịch thế giới. Hai ngày trước còn mới gửi cho cô một tấm hình chụp thảo nguyên Châu Phi bao la, sư tử chỉ cách họ có vài mét, thật khủng khiếp.
Trước khi đi, mẹ Diệp còn cẩn thận nhắc nhở cô nên cho Diệp Sênh đi học khiêu vũ và cờ vây, lại còn bắt cô phải làm cho đúng, nếu Diệp Nhiên không làm tốt thì họ sẽ phải đưa Diệp Sênh về với ông bà ngoại.
Diệp Nhiên ngồi bên ngoài lớp học lật sách. Ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ xuống đất, để lại một vài vệt sáng lưa thưa trên nền.
”Chuyện của Phó Diên Lâm với cô nàng minh tinh kia là thật à?”
”Đoán chừng là thật đấy, mấy tay paparazzi cũng chụp được ảnh rồi mà.”
”Ông già nhà họ Phó đấy giận lắm, nghe nói còn để cho con cả đến Tân Cương đấy.”
”Không phải cháu nội của ông ta đã về rồi sao? Phó Diên Bắc đáng tin hơn Phó Diên Lâm nhiều.”
...
Suy nghĩ của Diệp Nhiên cũng bay xa, nghe hai người phụ nữ nói chuyện phiếm xong, cô cười nhẹ một tiếng để gây sự chú ý rồi hắng giọng nói,“Tôi nghĩ Phó Diên Bắc cũng không đáng tin.”
Hai người phụ nữ ngạc nhiên nhìn cô, “Cô biết Phó Diên Bắc à?”
Diệp Nhiên không thừa nhận cũng không phủ nhận, “Cặp mắt đào hoa đó vừa nhìn là biết hoa đào nở muôn nơi rồi.”
Hai người kia không có phản ứng gì, một người phụ nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh cười một tiếng, dường như rất đồng tình với quan điểm của cô.
Diệp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, người phụ nữ ấy rất trẻ, chắc cũng tầm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi. Suy cho cùng thì nói xấu sau lưng người khác không tốt, cô thẹn thùng cười một cái.
Người phụ nữ xinh đẹp đó cong khóe miệng lên, “Con gái khi lựa chọn nửa kia của mình nhất định không nên chỉ nhìn mỗi vẻ bề ngoài, theo lời cô nói, đàn ông nhà họ Phó đúng là không đáng tin cậy.” Giọng nói cô ấy nhẹ nhàng, nhưng lại mang đến sự quả quyết rõ ràng.
Vừa đúng lúc tan học, bọn trẻ ùa ra khỏi lớp. Diệp Nhiên đã nhanh chóng tìm thấy Diệp Sênh.
Diệp Sênh thích khiêu vũ, cũng giống như Diệp Nhiên thích điêu khắc sách vậy. Vì thích nên liền lao đầu vào nó. Hôm nay cô bé búi tóc củ tỏi, để lộ cần cổ thon dài, khuôn mặt tròn vo. Con nít nhà mình đúng là càng nhìn càng thấy đẹp.
”Diệp Nhiên, cô Phương nói muốn dẫn tụi em đi tham gia biểu diễn.”
”Em muốn đi không?” Diệp Nhiên cảm thấy nên để cho một đứa trẻ có quyền tự quyết định khi còn nhỏ.
Thật ra sâu trong lòng Diệp Sênh không thích thể hiện cho lắm, cô bé suy nghĩ một chút, “Vậy thì em đi.” Thật đúng là gượng ép quá. Nhưng điểm này ngược lại lại rất giống Diệp Nhiên.
”Được rồi.” Diệp Nhiên cười cười, nắm tay cô bé đi xuống.
Bước vào thang máy.
”Diệp Sênhhhh!” Shota xúc động kêu tên cô bé.
Diệp Sênh bình tĩnh, “Chào cậu, Phó Hằng Vũ.”
Điều làm Diệp Nhiên ngạc nhiên chính là, người đang nắm tay shota chính là người phụ nữ xinh đẹp lúc nãy.
Họ Phó...
Thành phố Ninh không lớn cũng chẳng nhỏ, Diệp Nhiên nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó.
Phó Hằng Vũ quan sát Diệp Nhiên, “Chị gái Diệp Sênh ơi, cuối tuần là sinh nhật em, em có thể mời Diệp Sênh đến nhà chơi được không ạ?”
”Tất nhiên là có thể rồi.” Diệp Nhiên cúi người xuống.
”Cám ơn chị.” Phó Hằng Vũ liền quay đầu lại, “Diệp Sênh, là cuối tuần, cậu phải nhớ đó.”
Diệp Nhiên nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp kia, “Xin chào, tôi là chị của Diệp Sênh.”
Người phụ nữ xinh đẹp ấy nhìn đánh giá cô, tính tình có vẻ dịu dàng,“Tôi là mẹ của Hằng Vũ, thường xuyên nghe thằng bé nhắc đến Diệp Sênh.” Rồi cô ấy cười, “Thật không nghĩ đến chuyện cô là chị của cô bé.”
Diệp Nhiên bình tĩnh, cô đã đoán ra được, người phụ nữ xinh đẹp này có lẽ chính là vợ của Phó Diên Lâm, chị dâu của Phó Diên Bắc.bg-ssp-{height:px}
Hai người ngầm hiểu không hề đề cập đến những chuyện mới xảy ra.
Chao ôi, thế giới này nhỏ bé quá.
Trước tấm thịnh tình của bà Phó, cả bốn người cùng nhau đi ăn phần ăn trẻ em. Diệp Nhiên cảm thấy người chị dâu tương lai này rất tốt. Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Phó Diên Bắc, Diệp Nhiên lại thấy cay nơi sống mũi. Cô không biết mình có nên có mối quan hệ tốt với bà Phó này không, dù sao thì cô cũng chỉ vì tương lai của mình và Phó Diên Bắc mà thôi.
Trên đường về nhà, người đại diện Tang San gọi đến cho cô, giọng nói không che giấu được sự phấn khích, “Diệp Nhiên! Diệp Nhiên! “Mối tình đầu” của cô đã được người ta mua rồi. Cô đoán xem được bao nhiêu?”
Từ trước đến giờ Diệp Nhiên không hề để ý đến giá cả, tác phẩm của cô chỉ cần có thể gặp được người thực sự thích nó là được rồi.
”Ba trăm ngàn.” Tang San phấn khích không thôi, cái giá này còn cao gấp đôi so với mong muốn.
”Là ai mua thế?”
”Trước mắt không có bất cứ thông tin nào lộ ra, nhưng chắc chắn là người Trung Quốc.” Người khách vốn nhìn trúng tác phẩm này cuối cùng lại không mua được, “Khi nào thì cô về đấy, thủ tục sau này còn phải cần có cô ký tên nữa.”
Diệp Nhiên không nỡ bán “Mối tình đầu”, tác phẩm đó lấy ý tưởng từ chuyện tình của cô và Phó Diên Bắc. “Không được, tạm thời tôi không về được. Cô chuyển phát tài liệu quốc tế cho tôi đi.”
Cô phải ở lại, phải tìm lại được mối tình đầu của mình.
Diệp Nhiên mất ba ngày để dọn dẹp lại các thứ trong nhà, khi đó mới hay có quá nhiều đồ đạc. Riêng việc di chuyển những tác phẩm điêu khắc sách kia cũng đã là một công trình hạng lớn rồi.
Diệp Nhiên rất muốn nhanh chóng chuyển đến Mậu Uyển. Mặc dù Phó Diên Bắc có đôi mắt đào hoa kia bây giờ rất đáng ghét, nhưng cô lại không yên tâm, cô gái ngồi cạnh anh tối hôm đó khiến người ta nảy sinh một mối nguy hiểm vô cùng lớn.
Vào hôm chuyển nhà,Thời Dật có một cuộc họp nên không thể đến được, đành phải nhờ đến công ty dọn nhà.
Hai ngày nay Phó Diên Bắc bị cảm nhẹ, cũng không biết có phải do cơn mưa tối hôm đó không. Thẩm Hạ nhận được tin nhắn liền đến gặp anh, từ xa đã thấy nhà bên cạnh có không ít công nhân ra vào.
Ở Mậu Uyển Tân Giang đều là các dãy biệt thự hai tầng kế nhau, là vùng đất hoàng kim dựa núi đối sông, trước đây dù có tiền cũng không thể nào mua được.
Thẩm Hạ bước vào cửa, thấy sắc mặt của Phó Diên Bắc đã khá hơn nhiều, “Thầy Chu nhà đối diện dọn đi rồi à?”
”Ừ, nửa tháng trước sang Pháp giúp con trai rồi.” Phó Diên Bắc trả lời.
”Tôi vừa mới thấy hình như có người chuyển tới, ai vậy?”
Phó Diên Bắc không hứng thú về vấn đề này, ở thành phố ngày nay, cũng không phải ngày nào cũng gặp mặt hàng xóm. “Dạo này cậu rảnh lắm à?”
”Tôi đây là tốt bụng đến thăm cậu.”
Phó Diên Bắc nhíu mày, “Tôi muốn yên tĩnh.”
”Vậy cậu làm hòa thượng đi. Nghe nói chùa Thê Hà hằng năm đều có khóa thiền miễn phí, nếu được tôi bảo người ta ghi danh giúp cậu.” Thẩm Hạ càng nói càng thấy hiếu kỳ, cứ liếc nhìn Phó Diên Bắc mấy lần.
Phó Diên Bắc có chút không thoải mái, “Nói!”
”Diên Bắc, cái đó...” Thẩm Hạ cứng họng, ấp úng, nuốt ực một cái, “Diên Bắc, cậu còn là trai tơ đấy à? Cậu đừng nghĩ nhiều, bạn bè quan tâm nên mới hỏi thôi.” Cho dù Phó Diên Bắc ở nước ngoài mấy năm nhưng anh lại không hề bị Tây hóa, rất nghiêm khắc trong vấn đề quan hệ nam nữ. Trừ Tô Thiều Ngôn ra, cũng chẳng bao giờ thấy anh đi với bạn là nữ giới bao giờ. Bọn họ vẫn cho rằng, trong chuyện tình cảm, Phó Diên Bắc vẫn chỉ là một trang giấy trắng.
Phó Diên Bắc sầm mặt, đôi mắt đẹp lại lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy giá rét, “Cút.” Anh lại ngồi trên sofa, mắt rơi xuống một tập tranh trước mặt.
Thẩm Hạ cười ha ha hai tiếng, “Tôi đề nghị cậu nên tìm người thử xem sao.”
Phó Diên Bắc nhíu mày, ánh mắt sâu xa, anh đổi tư thế thoải mái một chút, nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ, khẽ mím lấy đôi môi mỏng, để lộ đường nét gợi cảm dưới hàm. Một lúc lâu sau anh mới mở miệng, âm thanh khô khốc, “Hạ Tử, có khi nào cậu từng nằm mơ kiểu đấy chưa?”
Căn phòng chợt yên tĩnh hẳn.
Thẩm Hạ thật không dám tin vào tai mình, “Sao thế, hồi cấp ba tôi cũng hay có, cái đó... là như vậy.” Đều là anh em cả, có gì nói nấy. “Diên Bắc, cậu mơ thấy với ai à?”
Mười ngón tay Phó Diên Bắc nắm chặt, giấc mơ quá đỗi mơ hồ, mồ hôi ứa đầy, bàn tay anh lang thang trên cơ thể hoàn hảo của một người phụ nữ, mềm mại như lụa satin. Anh căn bản không thấy được khuôn mặt của cô ấy, chỉ nghe thấy cô ấy rên rỉ gọi tên anh từng hồi...
Diên Bắc... Diên Bắc...
Lưu luyến, triền miên.
Lúc tỉnh dậy, đầu óc anh trống rỗng, linh hồn như đang phiêu diêu ở nơi nào.
Có lẽ anh đã gặp phải hồ ly nửa đêm đi vào giấc mộng. Thoắt ẩn thoắt hiện, không với tới, cũng không nhìn rõ, không phải hồ ly thì là cái gì?
Thẩm Hạ nhận thấy một chút mùi vị khác thường. Thật ra hồi còn bé Phó Diên Bắc rất hoạt bát, cũng không biết là do sau này họ xa cách mấy năm hay là do xảy ra tai nạn, nói tóm lại, bây giờ Phó Diên Bắc trầm tĩnh đi rất nhiều.
”Diên Bắc, ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy nó, tôi cảm thấy cậu hình như đang thiếu... sex.” Thẩm Hạ chậm rãi nói.
Lông mày Phó Diên giật giật mấy cái, bây giờ anh mới hiểu ý nghĩa của câu “Đàn gãy tai trâu“. Anh nhắm mắt lại để ổn định tâm tình vừa xao động.
Nhà đối diện chuyển đến khoảng chừng ba ngày, ba ngày sau, cuối cùng tầng lầu cũng trở về với vẻ yên bình ban đầu. Phó Diên Bắc không có hứng thú với hàng xóm mới, nhưng buổi tối ngày đầu tiên, lúc anh về nhà, phát hiện ở cửa có một bồn sen đá. Bồn gốm màu trắng, bên trong có khoảng năm sáu loại xương rồng, xanh tươi mơn mởn, dồi dào sức sống, nhưng ngay đến một loại anh cũng không biết tên nó là gì.
Lại còn cắm vào một tấm thẻ màu hồng tình yêu: Xin chào, tôi là người mới chuyển đến ở nhà đối diện, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn.
Hai hàng chữ, viết theo thể chữ Hành, ngập tràn khí chất thư hương, khó gặp được người nào sẽ viết kiểu chữ này.
Còn kèm theo một mặt cười đáng yêu, trông rất trẻ con.
Phó Diên Bắc đoán chắc hẳn trong nhà hàng xóm mới có trẻ con. Anh cười cười, nghĩ tới Phó Hằng Vũ nhà anh trai, nghịch ngợm lại thông minh, nghe nói gần đây rất thích một cô bạn vừa chuyển vào lớp.