"Bà ngoại ơi, hôm nay em Phúc không cho con vào phòng em ấy vì trong phòng em ấy treo ảnh người yêu đấy." Con em cậu lên tiếng.
Cả bàn ăn im lặng, mẹ anh còn đánh rơi cả đũa xuống.
Anh nhăn mặt, cố gắng điềm tĩnh ăn cơm.
"Thế à? Không sao không sao, có bạn gái là tốt." Bà nội anh cười ha ha.
Con em cậu lại làm bộ thở dài, kiểu có chuyện ấy.
"Làm sao vậy?" Bà nội anh thấy biểu cảm của con em cậu thì hỏi.
Anh kìm nén đến bàn tay nắm góc áo cũng tím cả lên.
"Trường trong đấy toàn kiểu con trai yêu nhau đấy ạ.
Ghê lắm." Con em cậu rất hồn nhiên mà nói.
Mẹ anh nghe xong, mặt giãn hẳn luôn.
Nhưng nó lại là sự kiện đánh dấu sự trở mặt của anh.
"Cái gì? Phúc, cháu chuyển trường ngay cho bà.
Thằng cả chạy lên xem phòng nó treo ảnh gì?" Bà nội anh nổi điên lên.
Ông nội nhăn mày, kêu con rể cả đứng lại nhưng mà không được.
Anh nhìn mẹ mình, thấy mẹ anh hất đầu yêu cầu anh chặn lại.
Anh hiểu chuyện này cha mẹ không thể thay anh đứng ra nữa.
"Đứng lại!" Cả bàn ăn nhốn nháo riêng anh bình tĩnh ngồi gắp nốt một miếng, nhai nhai rồi nuốt xuống rồi mới ra lệnh.
Mọi người đang nhốn nháo, nghe giọng của anh mà đơ hết cả.
Lần đầu tiên anh dùng cái giọng gắt gỏng này nói với người lớn.
"PHÚC!" Bà ngoại đập bàn hét lên.
Vừa tức anh vô lễ, vừa sợ anh yêu đàn ông.
"Chị đã bước vào phòng chưa? Chị nhìn thấy gì chưa? Giờ mở cửa có tin sẽ thấy một cô nàng quý tôc Anh quốc tương lai làm Nữ Hoàng không ạ? Nếu sai sự thật, em cho chị vào trại giáo dưỡng vì tội vu khống được không? Bà nội, con là cháu trai bà hay chị ấy là cháu gái nhà người ta?" Anh lạnh lùng hỏi.
Cả bàn ăn lại im lặng.
"Kiểm tra cho chắc chứ ạ." Con em cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Mẹ anh cũng nhăn mặt lại, hình như quá mức ngang ngược rồi.
Nhưng biểu tình trên mặt mẹ anh lập tức phong phú không tả được.
Anh từ tốn đứng dậy, đi đến chỗ mà cô chị họ đáng ghét nhất đang ngồi kia xách cổ lên như một con gà.
Sau đó rất từ tốn quăng lên bàn ăn.
Mấy người bác với cả các chị khác hét toáng lên cùng tiếng bàn đũa rơi loảng xoảng đúng là âm thanh tuyệt diệu (cuồng ahihi ngược -.
-)
Con em cậu la toáng lên, bát canh quá nóng mà nhỏ lại úp mặt lên hơn nữa cái đầu còn đập bể cả một góc.
Máu màu đỏ trộn lẫn với nước súp màu vàng làm cả nhà hoảng hốt.
Nhất là vợ chồng bác cả, cuống cuồng sơ cứu vết thương.
"Mày, đồ khốn nạn.
Mày tưởng.." Bác cả nhảy đến trước mặt anh định đánh anh, nhưng anh lại nhanh hơn tát bả một cái rõ vang.
Cả nhà lập tức loạn thành một đoàn.
Bà ngoại cũng không thốt lên lời.
Anh gỡ kính xuống, hất ngược tóc lên nghiêm túc nhìn một lượt rồi ra lệnh chị người hầu đem Ipad đến gọi một cuộc điện thoại.
"Honey." Bên kia nhanh chóng bắt máy ngọt ngào nói.
Trong màn hình là một cô gái người Anh, mắt xanh trong, da trắng.
Anh đơn giản nói mấy câu tiếng Anh với cô nàng, cười đến là dịu dàng khiến cô bạn lông tơ dựng ngược.
Sau đó nhanh chóng tắt máy.
"Ăn cơm tiếp đi mọi người.
Tưởng là sẽ để đến sinh nhật hai mươi tuổi dẫn cô ấy qua, ai ngờ đâu." Anh thở dài, đưa Ipad cho chị giúp việc.
"Hừ, mất ngon.
Dạy con cho tốt." Ông nội hừ lạnh, gạt nguyên một nửa bàn đã loạn cào cào xuống, một nửa ngăn nắp còn lại thì tiếp tục ăn.
Bác cả tức muốn rơi tim, con gái thì hức hức khóc đến tội, nửa bên mặt của bản thân thì sắp phù lên rồi.
Người còn lại trong nhà trừ ông bà cha mẹ anh ra thì ai cũng run sợ nhìn anh, sau sự kiện này không ai dám gây chuyện với anh nữa.
Đến bác cả còn đánh đến rạn xương gò má cơ mà.
Đêm đó, mẹ lần đầu tiên bước vào phòng anh.
Mẹ anh nhìn ảnh, gương mặt rất hiền từ.
"Mẹ ủng hộ con.
Nhưng mẹ không thể bảo vệ con hoài được, mong con tìm được cách giải quyết.
Mẹ sợ con chịu khổ, mẹ sợ bất cứ cô gái nào chịu khổ chỉ vì bà nội con." Mẹ anh ôm lấy bờ vai đã cường tráng của con trai mình.
Bao năm qua vợ chồng bà khổ đủ rồi, bà không muốn lại có một gia đình nhỏ nào như vậy nữa.
Cách tốt nhất là đừng làm khổ con gái nhà người ta.
"Mẹ yên tâm." Anh cười.
"Gỡ kính công hẳn ra." Mẹ anh nhẹ nhàng điểm một câu rồi đi ra ngoài.
Anh ngẩn người ra mãi mới hiểu câu nói kia.
Không nghĩ mẹ lại biết nhiều đến như vậy.
Anh quyết định rồi, sẽ gỡ kính ra trước mặt cậu một lần nữa.
Sau đó sẽ đến với cậu, sẽ công khai theo đuổi cậu, sẽ nói hết bí mật với cậu.
Đêm hôm đó anh phải đi nói với cô bạn người Anh hồi nãy sự thật.
Cô ấy đã cảm thán như này: Ôi, cậu làm tôi dựng cả lông tơ.
Anh quen cô ấy khi đi du lịch, lâu nay vẫn liên lạc với nhau.
Cô ấy rất thích chào kiểu thân mật, nên không lo bị lộ.
Anh đã phòng cho mọi trường hợp rồi, không ai biết nếu anh không nói.
Nhưng anh lại đâu biết, mọi chuyện về cậu anh không nắm bắt được.
Khi mà anh đã quyết định sẽ làm hòa với cậu thì đã quá muộn.
Thứ cậu muốn là ngay buổi tối đó giải thích với cậu, đùa giỡn với cậu một chút.
Chứ không phải là một buổi tối nào đó sau một tuần lận.
Tan băng rất khó, đóng băng lại rất nhanh.
Một cục đá lạnh mất hai tiếng để đóng băng, nhưng để làm tan nó, có lẽ là phải đợi một khoảng thời gian.
Làm tan băng phải có nghệ thuật, không phải cứ đập nó ra.
Đã để lỡ, chỉ sợ khó tiếp tục..