Mục Xán sinh ra trong một gia đình rất bình thường, hết thảy điều kiện đều là bậc trung, không tốt cũng không tồi. Hắn lúc còn rất nhỏ do cha mẹ bận bịu gắng sức kiếm tiền mà đem hắn tống đến bên cạnh ông ngoại bà ngoại, cho nên trong trí nhớ hắn hình ảnh về cha mẹ rất ít.
Nhà ông ngoại,bà ngoại ở nông thôn, lấy việc đồng áng mà mưu sinh. Mục Xán khi còn bé mặc dù không có cha mẹ làm bạn, nhưng vẫn luôn tập hợp muôn vàn sủng ái trên người, là một đứa trẻ được ông ngoại, bà ngoại cưng chiều mà lớn lên. Chơi đùa ở trên đồng ruộng, chơi ở trên sườn núi,đạp trên hoa trôi, mùa hè mỗi năm đều đem bản thân phơi nắng thành một con cá chạch nhỏ đen kịt.
Thời gian năm hai tiểu học, cha mẹ ước chừng là công việc ổn định một chút, quyết định đón hắn về. Thói quen hoang dã của trẻ con nông thôn, nhất thời không thích ứng được với cuộc sống thành phố– mặc dù chính xác mà nói,thành phố kia cũng chỉ là một cái trấn nhỏ mà thôi, cách thành phố chân chính còn có chút khoảng cách, hơn nữa cùng cha mẹ tách ra đã lâu, trong một đoạn thời gian rất dài hắn không gọi “Cha”, “Mẹ”. Nhưng điều này cũng không hề gây cản trở mong đợi và yêu mến của hắn đối với cha mẹ, hắn cũng mong muốn có thể giống như các bạn nhỏ khác nhận được sự cưng chiều của cha mẹ.
Cha mẹ mở chính là cửa hàng gia đình, công việc rất bận bịu, khó tránh khỏi sẽ không thể chú ý đến hắn, cảm thấy bản thân đã bị bỏ qua, Mục Xán vì muốn bọn họ chú ý, liền cố ý giở trò xấu, kết quả lại trở thành đại từ “lỗ mãng”, “nghịch ngợm”, “bướng bỉnh” trong miệng cha mẹ.
Sau vài lần bị “bạo lực giáo dục”, hắn buông tha ảo tưởng đối với cha mẹ, ở nhà bắt đầu trở nên trầm mặc kiệm lời, mỗi lần ăn cơm đều là ăn đến nhanh chóng, ăn xong liền quăng lại chiếc đũa một cái, trốn vào phòng của mình.
Mà ở trường học, bởi vì hắn trước đến giờ ngang bướng thành quen, học tập cũng không tự gò bó, thành tích hiển nhiên cũng sẽ không quá tốt, hơn nữa hắn thực sự quá hoang dã, người vừa bẩn, tính tình lại thập phần ngang bướng, chính là cái loại trẻ con mà lão sư từ đầu đến chân đều không thích. Bởi vì lão sư không thích, lớp học vốn sẽ không quá coi trọng một đứa từ nông thôn tới như hắn, bọn nhỏ lại càng coi thường hắn.
Có một lần một đứa trẻ ở trong lớp đã đánh mất một hộp bút chì mới mua, điều tra xuống, toàn bộ lớp chỉ có ba người khi đó ở trong phòng học, kết quả hắn bị cho là “học sinh hư”, hắn thật sự bị đội lên cái danh hiệu “kẻ cắp”, mặc dù hắn nhiều lần thanh minh, nhưng không ai tin tưởng hắn.
Bởi vì chuyện này, hắn còn bị cha mẹ đánh cho một trận.
Sau lần đó, lão sư luôn luôn ở trong lúc vô tình ám chỉ hắn là “con sâu làm rầu nồi canh”, tư duy của trẻ con rất dễ đi theo sai lệch của lão sư, dần dần, toàn bộ học sinh trong lớp đều đem hắn trở thành “Con sâu làm rầu nồi canh”. Không ai đồng ý cùng hắn chơi, không ai đồng ý quan tâm tới hắn, trò chơi ném bao cát, bắt bọn cướp ai cũng không đồng ý cùng hắn một nhà, bọn họ đều vỗ tay, nhảy nhót mà gọi hắn là “kẻ cắp”, gọi hắn là “thằng nhà quê”, sau vài lần, hắn liền tự động tự giác mà đem bản thân loại bỏ ra khỏi cả lớp.
Thường thường khi một đám người bọn họ cùng nhau chơi đùa, hắn chỉ là một người đợi ở trong góc chơi, tự mình chơi xà đơn, tự mình nhảy hố cát, tự mình vẽ ô vuông chơi nhảy ô, tự chơi tự vui vẻ, lâu ngày, tính cách hắn trở nên quái gở.
Đả kích lớn hơn nữa đến từ một ngày trước nghỉ hè năm thứ ba, ngày đó hắn cầm phiếu điểm không hề vẻ vang về nhà, trong nhà trước sau như một- một khoảng không rộng lớn, hắn nằm xuống giường của mình, tưởng tượng đến đợi lát nữa cha mẹ trở về thấy phiếu điểm của hắn liền không thể tránh né mà bị đánh chửi một trận, bèn cảm giác được trong lòng có chút buồn bực.
Thế nhưng buổi tối cha trở về, sau khi nhìn phiếu điểm của hắn, lại lần đầu tiên không có đánh hắn, cũng không có quở mắng hắn, chỉ là khe khẽ thở dài,biểu tình cổ quái như có như không, một bộ muốn nói lại thôi.
Hơn nửa ngày sau, Mục Xán mới nơm nớp lo sợ mà đẩy đẩy cha hắn, lại nhận được một tin long trời lở đất: “Ta với mẹ ngươi ly hôn rồi, sau này ngươi theo ta.”
Mục Xán khi đó căn bản không phản ứng gì, sau khi ngơ ngác nhìn cha hắn nửa ngày, mới rốt cục hiểu được, hắn đến cuối cùng là cùng mình nói cái gì.
Hắn không rên một tiếng mà đi vào phòng vệ sinh,quả nhiên, những chai chai lọ lọ đồ trang điểm kia của mẹ đều biến mất không thấy nữa, lại giống như mộng dụ chầm chậm tiến vào phòng cha mẹ, mở tủ quần áo ra xem, y phục của mẹ cũng không thấy nữa. Sau đó, hắn liền đem bản thân giam vào trong phòng, vò nát phiếu điểm, sững sờ mà nhìn trần nhà trên đỉnh đầu đờ người ra.
Đối với hắn mà nói, chuyện này hoàn toàn tới không hề báo trước,hắn một điểm cũng không hiểu rõ, vì cái gì cha mẹ lại đột nhiên trong lúc đó nói ly liền ly. Qua không được vài ngày, cha hắn đã lại dẫn theo một nữ nhân về nhà, trong lòng nữ nhân kia còn ôm một tiểu cô nương nhìn qua không quá ba tuổi.
Lần này hắn rốt cục đã hiểu, thì ra cha vậy mà không biết từ lúc nào ở bên ngoài có người khác, hơn nữa còn sinh ra một tiểu hài tử. Vì sao lần đầu tiên nhìn thấy lại biết nàng chính là tiểu hài tử của cha ư? Đó là bởi vì bề ngoài của nàng gần như chính là bản in của cha, mà bản thân hắn, lại không giống cha nhiều lắm.
Mẹ của hắn đâu? Cứ như vậy một câu cũng không nói, đem hắn vứt ở chỗ này sao?
Từ đó về sau, thành tích của hắn vô luận thế nào, cha cũng không đánh chửi hắn nữa, chỉ là đối hắn nói cố gắng là tốt rồi, không nên quá nghịch ngợm, giống như hắn chỉ cần an an ổn ổn mà mơ hồ tốt nghiệp tiểu học, lại hồ đồ tốt nghiệp trung học, nhiệm vụ của hắn tính là đã hoàn thành.
Lúc này hắn mới tỉnh ngộ thì ra có đôi khi bị đánh chửi, kỳ thực cũng là một loại hạnh phúc.
Tiếc là tất cả đều không quay lại được.
Trong nhà bắt đầu xoay quanh tiểu hài kia, vì tiểu hài tử chín tuổi có cha nuôi nấng, mẹ yêu thương,hắn đây liền trở thành một gánh nặng thừa thãi trong nhà. Mẹ kế của hắn lúc đầu ở trước mặt cha hắn đối với hắn vô cùng tốt, làm đủ kiểu dáng hiền thê lương mẫu, nhưng một khi cha hắn đi công tác hoặc là bận việc, nàng lập tức liền thay khuôn mặt của mẹ kế, cũng không cho hắn vẻ mặt dễ nhìn, thậm chí lúc hắn không cẩn thận đánh vỡ bát hoặc là làm em gái khóc, còn có thể cầm cán chổi rất to đánh hắn. Lại về sau, mẹ kế hắn nắm quyền tài chính của cả nhà trong tay, đối với hắn ngay cả công phu mặt ngoài cũng đều lược bỏ, cả ngày đều mở một bộ mặt cá chết “Ta không nhịn được ngươi”.
Toàn bộ đồ chơi đẹp đẽ hay ho trong nhà, toàn bộ đồ ăn ngon đều là của em gái, hắn chỉ có thể nhặt những gì mà em gái chơi còn lại, có đôi khi, cứ xem như là đồ chơi của hắn đi, chỉ cần em gái nhớ tới, hắn cũng nhất định phải ngoan ngoãn nhường lại.
Em gái kia làm hắn cảm thấy nàng từ trước tới nay chưa từng chán ghét hắn, hết lần này đến lần khác nàng vẫn luôn luôn thích quấn quít lấy hắn, muốn cùng hắn chơi,thế nhưng mỗi lần chỉ cần nàng vừa khóc, hắn sẽ nghênh đón đánh chửi của mẹ kế, quở trách của cha. Hắn thậm chí bắt đầu sợ hãi con gái, không kể là lớn hay nhỏ, đều khiến hắn cảm thấy đáng sợ.
Lớn chính là vẻ mặt âm dương thâm độc, nhỏ cũng là vẻ mặt âm dương, chỉ cần các nàng đối với cha rơi một giọt nước mắt, hắn cho dù có xin tha thứ cũng tránh không khỏi bị ăn một trận đánh.
Hắn trở nên càng ngày càng quái gở, càng ngày càng trầm mặc kiệm lời, hắn để tóc mái thật dài thật dày, gần như che khuất phân nửa con mắt, hắn dường như ly khai ra khỏi xã hội này, hắn ở trong trường học không có bạn bè, ở nhà bầu không khí hô hấp cũng không được tự do, hắn giống như cuộn mình trong đầu tận cùng nhất của thế giới, xung quanh đều là một mảnh đen kịt, lạnh lẽo đến thấu xương, cô độc và hoang vắng gắt gao xoay xung quanh hắn, làm hắn ngay cả gào thét cũng không thể.
Chuyện tình đáng sợ trong xã hội có rất nhiều loại, nhưng cô độc tuyệt đối sẽ là một loại đáng sợ nhất trong đó.
Hắn luôn luôn nhớ đến ông ngoại, bà ngoại ở thành phố xa kia, nhớ con cua nhỏ vui vẻ bò trên bãi biển, nhớ đám bạn cùng hắn đùa nháo đánh lộn. Hắn chỉ ngóng trông kỳ nghỉ, kỳ nghỉ hắn liền có thể trở lại bên cạnh ông ngoại, bà ngoại. Hằng năm chỉ có lúc đó, hắn mới có thể cảm thấy cuộc đời của hắn vẫn còn có ý nghĩa.
Không biết từ bắt đầu từ lúc nào, hắn mê lên thư viện, mê Kim Dung, thế giới võ hiệp của Cổ Long, mê cuộc sống ngang dọc tùy ý của những đại hiệp bên trong đó …Hắn rong chơi trong biển cả tưởng tượng, càng thêm quái gở mà sống, cũng bắt đầu từ một tiểu tử mỗi năm đều vì buông thả dưới ánh nắng mặt trời đen đến như nước sơn, trở thành một con mọt sách trắng nõn nho nhã.
Năm ,lúc thi lên sơ trung, Mục Xán thành tích luôn thuộc loại bình thường lại có thể phát huy hơn bình thường, thi đậu sơ trung vào một trường trung học trọng điểm của tỉnh rất có tiếng trong thành phố.
Trường trung học này nằm ở nội thành, cách nhà hắn một khoảng tương đối, cho nên hắn đương nhiên là ở nội trú.
Từ ngày đó trở đi, hắn một tháng mới quay về cái nhà kia một buổi, mục đích chính là lấy tiền sinh hoạt phí. Giống như ngoại trừ vấn đề tiền sinh hoạt phí kia, hắn cùng cái nhà này chính là không liên quan bất luận cái gì nữa.