Mỗi lần đến đây, Lục Hiên đều ở nhà một mình, vậy mà lần này, lại có thêm một thiếu niên, điều này khiến Vương Trữ Tĩnh cảm thấy hơi bất ngờ.
Lục Hiên cười giới thiệu: “Hảo hữu của ta.”
Bốn chữ rất đơn giản, ngay cả tên họ cũng không nói, dường như không muốn cùng người khác chia sẻ. Nhìn hắn cúi người ở bên tai thiếu niên khí chất băng lãnh kia nói chuyện, trong đôi mắt từ trước tới nay luôn tràn ngập ánh mặt trời nhưng cũng đầy xa cách lại lộ ra sủng nịch khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Vương Trữ Tĩnh nhìn hình ảnh này, trong nhất thời cảm thấy có chút….đố kị. (L: đố kị làm gì nàng ơi, có trách thì chỉ trách cô lại sinh ra dưới ngòi bút của một hủ nữ a)
Mục Xán nhìn Vương Trữ Tĩnh một cái, Vương Trữ Tĩnh mới kéo khóe miệng muốn cười, hắn đã lại đem đầu quay trở lại, đối với Lục Hiên “Ân” một tiếng,lại cúi đầu.
Vương Trữ Tĩnh xấu hổ một trận,trong bụng âm thầm tức giận, bạn của Lục Hiên lại có thể là một tiểu quỷ khiến người ghét như vậy, ngạo mạn kiêu căng không coi ai ra gì, cho rằng bản thân là ai!
Lục Hiên quay đầu hướng nàng nở nụ cười: “Hắn là như vậy, ngươi đừng để bụng. Chúng ta ra phòng khách đi.”
Nói rồi ôm mấy cuốn vở bài tập đi ra, đưa cho Vương Trữ Tĩnh,“Hôm nay không phải nói có thể nghỉ sao? Vương lão sư sao lại qua đây?”
Vương Trữ Tĩnh cúi đầu tiếp nhận cuốn vở, “Dù sao cũng rảnh, liền tới đây.”
“Vậy cũng được, vậy ngày mai nghỉ đi.” Lục Hiên gật đầu.
Ước chừng qua hơn nửa giờ, Mục Xán nghe thấy tiếng cửa lớn mở rồi lại đóng, chỉ chốc lát sau, Lục Hiên liền đi đến.
Mục Xán hỏi: ” Nàng đi?”
Lục Hiên gật đầu.
“Ta cũng cần phải trở về.” Nói xong Mục Xán liền đứng lên.
Lục Hiên một phen kéo hắn, “Đâu có được, hôm nay ở lại.” Trong ánh mắt rõ ràng có kiên quyết, hoàn toàn không giống như là khách sáo.
“Nhưng mà….” Nhớ tới một màn ôm nhau buổi sáng, tâm Mục Xán liền có chút hoảng loạn.
“Đừng nhưng mà.” Lục Hiên cười đem hắn áp lên trên ghế, “Tới, ta dạy ngươi máy tính đi, thời buổi mai sau chính là thời đại của máy tính và inte et, tiểu Xán cũng phải tiếp xúc tiếp xúc.”
Khoảng năm , máy tính cá nhân mới bắt đầu tiến vào gia đình phổ thông Trung Quốc, mà Mục Xán, lại chính là lần đầu tiên tiếp xúc.
...
...
Nguyên đán qua đi, thời gian liền trôi qua đặc biệt nhanh, kì thi cuối kỳ kết thúc, thành tích học sinh cũng không có biến động quá lớn, Lục Hiên như cũ tiếu ngạo giang hồ, hùng dũng chiếm cứ hạng nhất, mà còn cao hơn người đứng thứ hai tới hai mươi điểm, mà nỗ lực của Mục Xán cũng không vô ích, lần này thi lại có thể đứng thứ mười lăm trong lớp. Mặc dù chưa tiến vào top , không tính là quá vượt trội, nhưng nếu như đem so với thành tích sơ nhất kia của hắn thì gần như là đảo ngược, cũng đã là cách biệt một trời.
Ánh mắt đồng học xung quanh nhìn về phía hắn rối loạn mà phức tạp, thậm chí còn có một vài lời đồn ví dụ như “Hắn là chép bài.” Từ sau khi thành tích Mục Xán bắt đầu tiến bộ, mỗi lần kiểm tra,ở xung quanh luôn có thanh âm nói hắn chép bài Lục Hiên. Không có biện pháp, lịch sử của hắn từ trước tới nay rất không vẻ vang, có vài người không có cách nào tiếp nhận sự thực rằng,nguyên là một người so với mình kém nhiều như vậy, lại có thể vượt lên trên mình, liền có ác ý phỉ báng.
Nhưng mà vị trí thi cuối kì luôn luôn chiếu theo số hiệu học sinh mà sắp xếp, hơn nữa còn là sơ nhất, sơ nhị, sơ tam trộn lẫn, số hiệu của Mục Xán ở phía cuối như thế, ở xung quanh hắn rõ ràng là không có ai có thể cho hắn “chép bài”, cho nên sau khi những câu nói như thế nổi lên một lát, liền không có sức lực mà tiếp tục nổi lên nữa.
Thời gian nghỉ đông chỉ có không tới một tháng, hơn nữa lại gặp đúng lễ mừng năm mới, các học sinh đi chơi nhà họ hàng luôn luôn cảm thấy kỳ nghỉ không đủ dài, thế nhưng Mục Xán đau đầu nhất chính là kỳ nghỉ đông, hắn cảm thấy nghỉ đông quá dài, dài đến khiến hắn cảm thấy phiền chán.
Lễ mừng năm mới phải sum họp gia đình, toàn bộ thân thích của cha ở khắp nơi tụ họp ở nhà ông bà nội tại ngoại ô thành phố, cho nên Mục Xán liền không thể đi tới nhà ông bà ngoại ở thành phố kia. Mà ở nhà ông bà nội, bởi vì cha mẹ ly hôn, cùng tính trầm mặc ít lời của bản thân hắn, cho nên hắn căn bản không thân thiết với huynh đệ, cũng không hòa thuận với tỷ muội, hắn là không hòa hợp với tập thể này.
Từ trước tới nay mỗi lần gặp mặt mừng năm mới làm bạn với hắn chỉ có cái TV, mà lần này còn có thêm một vật, đó chính là máy CD Lục Hiên mượn cho hắn dùng để luyện tiếng Anh. Lại không ngờ rằng vì chiếc máy CD này, thiếu chút nữa lại xảy ra sự cố ầm ĩ.
Năm , máy CD một dạo rất lưu hành trong giới học sinh, đặc biệt là học sinh cao trung, có điều Mục Xán chưa bao giờ quan tâm tới những việc này, đương nhiên sẽ không biết rõ.
Lễ mừng năm mới hằng năm, mỗi nhà mỗi hộ đều bày biện vài mâm mời họ hàng thân thích ăn cơm tụ họp, nhà Mục Xán bọn họ bố trí mời khách vào mồng thàng giêng. Từ sau khi mẹ kế Mục Xán gả vào, thân thích nhà mẹ đẻ nàng cũng liền theo chân bọn họ nhiều lần qua lại, tụ họp mời khách lễ mừng năm mới quan trọng như vậy đương nhiên sẽ không để lỡ. Trong những thân thích này có một nam hài là cháu trai ruột đang học cao nhất (cao trung năm nhất, tương đương với lớp ) của nữ nhân kia, tên Tiết Giai Kiệt.
Người này thanh xuân đậu đầy mặt (L: là mụn trứng cá nổi đầy mặt đó bà con), hỏa khí cũng nhiều giống như đậu đậu trên mặt hắn, động một tí liền cùng người ta cãi nhau, Mục Xán từ nhỏ đến lớn đều rất phiền chán hắn.
Khi mẹ kế mới vừa vào cửa, hắn mới chín tuổi, Tiết Giai Kiệt lúc đó tuổi, hai tiểu hài tử lúc đó tuổi không chênh nhau nhiều lắm, cho nên thời gian mỗi lần Tiết Giai Kiệt đến nhà bọn họ chính là khoảng thời gian chịu khổ của Mục Xán, về đồ chơi, về truyện thiếu nhi, đủ mọi loại tranh chấp. Cho dù Mục Xán lúc đó có hoang dã ngang ngạnh, lại giỏi đánh lộn, chống lại một Tiết Giai Kiệt lớn hơn hắn hai tuổi lại cao hơn hắn nửa cái đầu, cũng không phải đối thủ, ăn không ít thiệt thòi vì hắn.
Lớn hơn một chút hắn đã học được cách dùng trầm mặc cự tuyệt cùng người khác tiếp xúc, đồ vật cũng không cùng người khác tranh, nghĩ muốn cái gì đều có thể từ chỗ hắn lấy đi, dù sao hắn cho tới bây giờ cũng không cảm thấy cái nhà này có vật gì là chân chính thuộc về mình. Cứ như vậy, Tiết Giai Kiệt cũng đã dần dần không có lý do cùng hắn cãi nhau đánh lộn nữa.
Mà lần này cùng quá khứ không giống nhau, khách khứa trong nhà rất nhiều, Mục Xán liền đem bản thân tiến vào trong phòng đóng cửa lại, đeo tai nghe nghe nhạc. Tiểu muội của hắn Mục Dung cùng Tiết Giai Kiệt quan hệ vô cùng tốt, thấy hắn đi vào trong phòng, liền lặng lẽ kéo Tiết Giai Kiệt qua, giống như hiến vật quý báu mà nói cho hắn trong tay Mục Xán có một cái máy CD rất xinh xắn.
Bởi vì nguyên do nữ nhân kia, tiểu nha đầu từ nhỏ đã cùng Mục Xán bất hòa, cho tới nay vẫn luôn gọi thẳng tên, đối với hắn ngay cả nửa phần tôn kính cũng không có.
Tiết Giai Kiệt vừa nghe đến máy CD liền sáng hết cả hai mắt, hắn đã sớm muốn mua một cái máy CD, nhưng trong nhà cha mẹ vẫn luôn không chịu, dù sao một chiếc máy CD tốt một chút cũng đã một nghìn đồng đúng là không mua nổi. Lúc này nghe được Mục Xán lại có thể có thứ kia, nhất thời tâm liền ngứa ngáy.
Hắn ở nhà Mục Xán tự do thành thói quen, căn bản không đem Mục Xán một người không cha yêu không mẹ thương vào trong mắt, ngay cả gõ cửa cũng lược bỏ, trực tiếp xoay nắm cửa định đi vào,lại ngoài dự liệu cửa đã bị Mục Xán khóa lại.
“Mục Xán, làm gì đây? Mở cửa nhanh!” Hắn cao giọng ở cửa rống, bên trong Mục Xán mặc dù nghe thấy, nhưng nửa phần ý tứ muốn đi mở cửa cũng không có, chỉ là đem âm lượng máy CD tăng lên.
Mục Dung thấy Mục Xán nửa buổi không ra mở cửa, tựa như bắt được điểm yếu của Mục Xán hứng phấn mà chạy tới trước mặt lão mụ (mẹ) trong phòng bếp cáo trạng: “Mụ mụ, mụ mụ, Giai Kiệt ca ca muốn nghe máy CD của Mục Xán, nhưng hắn lại khóa cửa lại không cho ca ca đi vào trong.”
Nữ nhân vừa nghe sắc mặt liền tối xuống, mắng: “Cái đồ vô giáo dục kia.” Nói xong lớn tiếng quát, “Lão Mục, lão Mục, mau gọi con trai ngươi mở cửa, xem đi giống cái thứ gì, khách khứa đều tới, hắn còn đóng cửa giống như tảng đá!”
Lời của nàng vừa dứt, Mục lão ba ngồi ở sô pha vốn đang cùng các nam nhân nói chuyện phiếm,ngượng ngùng mà đứng lên, đi gõ cửa phòng Mục Xán.
“Chuyện gì?” Mục Xán bất đắc dĩ, đành đi mở cửa, năm mới, hắn cũng không muốn cùng bọn họ âm ĩ.
“Ngươi hài tử này, chuyện gì xảy ra, đang nhiều khách khứa như vậy, sao cũng không chào hỏi bắt chuyện!” Mục lão ba quở trách hắn hai câu liền hướng sô pha đi.
Tiết Giai Kiệt thừa lúc cha con bọn họ đang nói chuyện hướng cửa mở chui vào, liếc một cái liền trông thấy máy CD trên bàn học, tuyệt nhiên không lịch sự hỏi qua chủ nhân có đồng ý hay không liền tự mình cầm lên ngắm nghía, tự nhiên mà cầm tai nghe đeo lên lỗ tai, còn nói: “SONY chất lượng tiếng không tồi a, này, ngươi sao lại có máy CD a? Dượng cho ngươi mua?”
Mục Xán trước giờ chẳng muốn đáp lời hắn, chỉ nhíu mi lại lạnh lùng nói: “Không được động vào nó.”
Tiết Giai Kiệt chống lại mà nhếch miệng, “Cho ta nghe chút có cái gì ghê gớm.” Nói liền cầm đi ra bên ngoài.
Mục Xán một phen nắm chặt hắn, “Ta lập lại lần nữa, không được động vào nó.”
Tiết Giai Kiệt cười khẩy hai tiếng, nói: “Ta là khách, ngươi lại có loại thái độ này cùng ta nói chuyện? Ngươi có gia giáo hay không?”
Lúc này Mục Dung cũng tiến vào, còn nhỏ tuổi lại học được nói móc người khác: “Đúng nha, Mục Xán ngươi cũng quá mất thể diện rồi, Giai Kiệt ca ca chính là khách, cái này cứ coi như là bạn học cho ngươi mượn, cho khách nghe một chút thì có cái gì hệ trọng, đúng không, Giai Kiệt ca ca?”
Tiết Giai Kiệt cười cùng nàng gạt tay hắn ra.
Đúng lúc này Mục Xán nhanh tay mà từ trong tay Tiết Giai Kiệt đoạt lại máy CD, mặt lạnh lùng ở trước bàn học ngồi xuống, không có ý định để ý tới hai người này nữa, ai ngờ phản ứng của Tiết Giai Kiệt cũng không chậm, lập tức liền duỗi chân hung hăng đá Mục Xán một cước, Mục Xán không hề đề phòng bị đá một phát lảo đảo, ngã xuống đất, trán đập vào chân bàn, đầu choáng váng, máy CD trong tay bay ra, “Ba” một cái rơi trên mặt đất, đĩa CD ở trong rớt ra.
__________
Ai, bật mí chút chương sau a… Chương sau Mục Xán thật là đáng thương, ngay cái tên chương cũng đã nói lên phần nào, tớ edit chương này vừa tức lại vừa não hết cả lòng…haizzzzzzzz. Cơ mà cũng vì cái chương đau khổ này mà Mục Xán và Lục Hiên đáng lẽ sẽ xa cách nhau cả kỳ nghỉ đông, lại gặp lại trk thời hạn nha, đây có thể gọi là trong cái rủi có cái may ko nhỉ!
Nói thế thôi, ko lại nhỡ miệng thì còn gì hay nữa, chờ mấy ngày tiếp nữa sẽ post chương ms nhé!