Buổi tối ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, đã không còn thông lệ đi học giáo dục tư tưởng nữa, đổi thành liên hoan buổi tối.
Lục Hiên lúc ở sơ trung vẫn luôn là học sinh giỏi, bản thân hắn đối với học sinh mà nói, có một loại lực lãnh đão không cần người giảng dạy tán thành. Tựa như ở đội bóng rổ của trường, hắn tuy rằng không đảm nhận chức vụ đội trưởng, nhưng vẫn luôn là người nắm giữ tinh thần trung tâm của đội bóng, đội bóng rổ có thể thiếu đi đội trưởng, nhưng không thể thiếu Lục Hiên hắn.
Một người như vậy, tham gia vào hàng ngũ học sinh giỏi Cao trung hiển nhiên là chuyện không thay đổi được, hai năm rưỡi ở Sơ trung, hắn đã sớm trở thành người được chọn đại biểu cho học sinh tốt nhất trong lòng không ít lão sư, điều này không thay đổi khi huấn luyện quân sự Cao nhất vừa bắt đầu được hai ngày, hắn liền đã được chủ nhiệm lớp chỉ định làm người chủ trì tiệc liên hoan buổi tối, chính là cái gọi là nòng cốt văn nghệ.
Lợi ích lớn nhất của nòng cốt văn nghệ chính là nội dung huấn luyện không phân biệt học sinh,vẫn cứ đau thương như vậy, nhưng lại phong quan vô hạn ( aka tiền đồ vô hạn), về cơ bản có thể chen vào giới nhân vật phong vân của Nhất Trung.
Tác phong chủ trì của Lục Hiên vô cùng chói sáng, nhất là đối với loại hoạt động mang tính chất liên hoan này,càng như cá gặp nước,tiết mục ngắn tùy tiện hạ bút thành văn một hai câu là có thể đem toàn bộ bầu không khí đều nâng cao lên, hơn nữa bởi vì lời thoại là do hắn quyết định, liền thiếu đi vài phần cảm giác cao cao tại thượng, người khác đối với hắn ấn tượng sâu sắc, đồng thời còn tâm sinh hào cảm.
Ngoài công tác chủ trì ra, Lục Hiên còn bị kéo đi cùng người khác hợp tấu một ca khúc. Người kia lại chính là tân sinh trạng nguyên năm nay danh tiếng không thua gì hắn Sở Vũ. Nghe đồn đàn Piano của Sở Vũ đã qua cấp , là mãn cấp trong giới nghiệp dư, dù cho thành tích của hắn không xuất sắc đến như vậy, chỉ lấy thực lực đàn Piano, hắn cũng có thể được đặc biệt tuyển vào.
Ngày đó hai người dưới sự sắp xếp của lão sư âm nhạc của trong trường và chủ nhiệm lớp, hợp tấu một khúc, ăn ý dị thường, ngang sức ngang tài.
Sau khi diễn tấu xong, Lục Hiên còn rất thân sĩ mà đưa tay cùng Sở Vũ nắm một chút.
Lục Hiên kỳ thực là không quá để ý đến thành tích và thứ bậc, cho nên đối với trạng nguyên hầu như tất cả tân sinh đều biết này cũng không có cảm giác quá lớn, cùng hắn bắt tay vẻn vẹn chỉ là một loại tôn trọng đối với người cùng hợp tấu,cùng với thái độ đúng mực tốt đẹp hắn lâu nay đã dưỡng thành mà thôi.
Mà Sở Vũ đối với Bảng nhãn (người xếp thứ hai sau trạng nguyên) chỉ kém mình hai điểm này lại cảm thấy hứng thú hơn, bởi vì hai tuần này tin đồn về Lục Hiên hắn đã nghe quá nhiều, được ca tụng là một trong những hotboy sơ trung, toàn năng vương “Đức trí thể mỹ lao” khuếch trương toàn diện, rốt cuộc là một người như thế nào? Hắn rất tò mò.
Hơn mười ngày mồ hôi xen lẫn cùng vớisự điên cuồng của lễ hội liên hoan sau cùng, huấn luyện quân sự của tân sinh Cao nhất (cao trung năm nhất) của Nhất Trung liền như vậy trôi qua, ở trong tuổi thanh xuân rực rỡ đủ mọi kiểu dáng, có thể có thời gian ngắn ngủi sống chung với nhau như vậy,hồi ức đồng cam cộng khổ ước chừng cũng là không thể nào quên.
Hai ngày sau huấn luyện quân sự được nghỉ, Lục Hiên và Mục Xán ở nhà đang cầm sách chuẩn bị bài học Cao nhất, tuy rằng thật ra bọn họ cơ bản đã đem sách giáo khoa cao nhất đều chuẩn bị xong hết, nhưng suy cho cùng bởi vì huấn luyện quân sự cũng trì hoãn hơn nửa tháng, vẫn là nên ôn lại một chút.
Đêm đến, ánh trăng đong đưa.
“Làm tốt rồi.” Mục Xán xoa xoa con mắt, đem sách bài tập đưa cho Lục Hiên. Đây là bài tập hôm nay “gia sư” Lục Hiên giao cho hắn.
Lục Hiên dời mắt khỏi chương trình máy tính, đón lấy sách bài tập Mục Xán đưa tới, nhìn bộ dáng hắn ngáp nở nụ cười: “h, nhìn ngươi buồn ngủ như vậy, mau đi tắm rửa rồi ngủ trước đi.”
“Nga, được.” Mục Xán gật đầu, đứng lên hướng phòng tắm đi tới. Hắn xác thực là có chút mệt mỏi, nhất là sau khi bài tập trong tay đều đã làm xong, tinh thần cả người đều buông lỏng, càng muốn ngủ hơn.
Chỉ chốc lát sau, Mục Xán tắm rửa xong đi ra, mặc quần đùi để trần nửa người trên đi tới thư phòng, Lục Hiên còn đang so sánh đáp án của hai người, nhìn thấy dáng vẻ của hắn không khỏi ngây người.
“Còn chưa đối chiếu xong sao?” Mục Xán vô tri vô giác ngáp một cái đi tới bên cạnh bàn học, dựa vào bàn nhìn Lục Hiên.
Lục Hiên bối rối mà thu hồi tầm mắt, vội vàng cúi đầu nhìn sách bài tập.
Ở trong mắt Mục Xán hắn hiện tại đang chăm chú mà nhìn bài tập, thế nhưng chỉ có bản thân Lục Hiên mới biết được, hắn căn bản cái gì cũng xem không vào, một phút đồng hồ trước con mắt đang dừng trên đầu bài này, một phút đồng hồ sau con mắt vẫn dừng lại trên đầu bài này.
Tuy rằng bây giờ là mùa hè, nhưng bởi vì trong nhà mở điều hòa, nên Mục Xán mặc rất ít cứ vai trần đi tới đi lui, hôm nay chấn động xảy ra bất ngờ thế này vẫn là lần đầu tiên, Lục Hiên có chút trở tay không kịp. Trong đầu hắn lập tức không chịu sự không chế mà tua đi tua lại một màn kia ở trong phòng tắm của hai người nhiều tháng trước, càng khiến cho tim đập như đánh trống.
Hắn biết bản thân thích hắn, thế nhưng lại có thể vẻn vẹn chỉ mới nhìn một cái liền đã có phản ứng….Hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Khi hắn thật vất vả miễn cưỡng khắc chế dục vọng của bản thân, khi ngẩng đầu lên muốn nói chút chuyện gì khác để chuyển dời lực chú ý, lại phát hiện Mục Xán đã nằm úp sấp trên bàn ngủ rồi, khuôn mặt thon gọn có chút thịt đô đô bị cánh tay ép tới có phần biến dạng, cái miệng nhỏ nhắn hơi giương lên, lông mi rất dày đáp phía dưới mí mắt, như là hai cây quạt nho nhỏ, càng làm lộ ra vẻ khả ái.
Đúng vậy, khả ái, đáng để người khác yêu. (L: ở đây là chơi chữ a, nguyên văn nó là thế này: “Thị đích, khả ái, khả lệnh nhân ái.”) Gần đây Lục Hiên càng ngày càng thích dùng đến từ này, mỗi lần nhìn vẻ mặt ngủ say không chút nào phòng bị của Mục Xán, hắn đều muốn dùng từ này đầu tiên, những cái khác đều nghĩ không ra. Khi đối mặt với Mục Xán, hắn chỉ cảm thấy từ ngữ của bản thân thiếu đến lợi hại.
Da Mục Xán dưới sự tàn phá của huấn luyện quân sự bị phơi nắng thành hai màu, cổ và cánh tay là đen, nhưng thân thể giấu dưới quần áo lại cực trắng, như là ở một góc của bánh ga tô bơ quét một vòng sô cô la vậy. Lục Hiên chỉ cảm thấy lý trí dần dần rời xa mình, đối diện trước người chỉ mặc mỗi cái quần đùi này, khát vọng của thân thể như nghìn vạn con kiến ở trong lòng bò loạn, mỗi một tấc da phơi bày ra bên ngoài của Mục Xán đều như là đang vẫy gọi hắn…. (L: = =||| “vẫy gọi” cái gì, tất cả chỉ là ngụy biện thôi.)
Tại giờ khắc này, hắn đột nhiên bộc phát ra lực lượng vô tận, lại có thể thoáng cái đã ôm ngang lấy Mục Xán cao cm, nặng , kg. Khi hắn đem Mục Xán thả lên giường, toàn bộ lý trí đều xa rời hắn mà đi, hắn chỉ cảm thấy mình đau nhức đến lợi hại, cấp bách mà nghĩ muốn chiếm được hắn, hắn run rẩy đè lên thân thể Mục Xán, chặt chẽ gắn bó mà hôn hắn, an ủi hắn.
Liền chính vào lúc này, Mục Xán mơ mơ màng màng mà mở mắt, lầu bầu một câu: “Lục Hiên? Ngươi cũng ngủ rồi sao?”
Lục Hiên mạnh mẽ từ trên thân hắn dời đi, giống như bị bỏng mà thu tay về, mà Mục Xán sau khi vẻn vẹn chỉ nói một câu,đã lại nhắm mắt ngủ. Mục Xán là một người cực yêu ngủ, mỗi ngày sau h tối nhất định sẽ vô cùng buồn ngủ, trừ phi có động tĩnh lớn, bằng không ồn ào căn bản không làm tỉnh hắn.
Điều hòa mở có chút lạnh, chăn lại ở trong kích thích vừa nãy bị Lục Hiên ném tới trên mặt đất, Mục Xán cảm thấy có chút lạnh, liền vô thức mà hướng ấm áp duy nhất bên cạnh sát lại gần, hai tay hai chân đều quấn ở trên nơi ấm áp, đầu xù còn đang cọ cọ trong hõm vai hắn, tựa như muốn tìm đến một vị trí thoải mái.
“Ta chịu không nổi rồi…..” Sau khi cứng đờ một lúc lâu, Lục Hiên cắn răng một cái liền ôm chặt lấy hắn, tư duy bị phân làm hai, nhảy ra hai tiểu nhân (aka người nhỏ bé, đừng nhầm với tiểu nhân bỉ ổi nhớ) ở trong đầu hắn cấu véo.
Trong đó một hắc tiểu nhân cánh đen đang kích động ra sức đầu độc hắn: “Động thủ đi! Động thủ đi! Trời đã cho mà không nhận thì sẽ phải chịu tội đấy.”
Bạch tiểu nhân kia lại lạnh lùng mà nhìn hắn: “Không thể khống chế của chính mình, ngươi cùng lắm chỉ là cầm thú.”
Hắc tiểu nhân lại nói: “Ta mới tuổi mụ, tròn tuổi cũng chưa đến, đang vừa mới bước vào năm hổ sói, không khống chế được cũng là bình thường.”
Bạch tiểu nhân tiếp tục cười nhạt: “Hanh hanh, ngươi nói dối! Ngươi khống chế được! Nếu như ngươi không sợ hoàn toàn mất đi hắn, ngươi liền động thủ đi…”
Nghĩ tới đây, Lục Hiên cả người giật một cái, lý trí lại “hưu hưu” mà bay trở về trong óc hắn. Sự sợ hãi khả năng sẽ không được tha thứ mà hoàn toàn mất đi Mục Xán đã chiến thắng dục vọng, hắn tách Mục Xán đang chặt chẽ quấn lấy thân thể hắn ra, xuống giường nhặt chăn lên thay hắn đắp tốt, sau đó lập tức chui vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh dội từ đầu xuống.
Sau ngày hôm nay, Lục Hiên liền biết bản thân mình không thể lại cùng Mục Xán chung phòng nữa, bởi vì hắn không dám cam đoan bản thân mỗi lần đều có thể chịu đựng được, huống chi, kiềm chế như vậy quá thống khổ! Hắn đem gian phòng ngủ hướng Nam có ban công này tặng cho Mục Xán, mà chính mình thì ngược lại đi ở phòng cho khách ở đối diện.
Từ trên ban công phòng ngủ nhìn hướng ra ngoài, không chỉ có thể trông thấy mặt sông, còn có thể khái quát toàn bộ một vòng trung tâm nội thành, có loại cảm giác vô cùng tự do, Mục Xán vẫn luôn rất yêu thích.