Hai năm sau, tiết thanh minh.
Trên không trung mưa phùn lất phất, Mục Xán cúi đầu đặt hai bó hoa trong tay xuống trước bia mộ mới lập, bên cạnh Lục Hiên che ô, ánh mắt đau thương mà nhìn hai ngôi mộ gắn bó dựa chung một chỗ này.
Mục Xán đứng lên, cùng Lục Hiên sóng vai, nhìn ảnh chụp trên hai bia mộ, khẽ thở dài.
Lục Hiên đưa tay nhẹ nhàng ôm cậu, tầm mắt từ từ trở nên mơ hồ, thấp giọng nói: “Ba, lão sư, liệu hai người ở thế giới bên kia có thể cảm thấy hạnh phúc chút nào hay không?”
Mục Xán dùng thanh âm nghẹn ngào nói thật khẽ:“Sẽ.”
Lục Hiên ngẩng đầu lên, mắt nhìn thật sâu trong màn mưa mù mịt, hai hàng lệ trong suốt chảy xuống.
Hắn không nói gì thêm, chỉ ôm lấy Mục Xán chặt thêm.
Thời gian trở lại năm trước cái đêm đưa tang Diệp Đông ấy, Lục Lăng Phong ngã xuống trong phòng tắm nhà Diệp Đông.
Lục Hiên lòng nóng như lửa đốt mà ôm hắn xông vào bệnh viện, y thuật cường đại cộng với kịp thời điều trị, Lục Lăng Phong được cứu trở về.
Hắn tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là muốn để hắn một mình.
Ngày thứ hai khi Lục Hiên cùng Lục mẹ mang theo cơm sáng đẩy cửa phòng bệnh VIP ra, lại phát hiện bên trong không một bóng người, tâm đều hung hăng mà nhéo một phen, dự cảm xấu tựa như giọt mực nhỏ vào lọ nước trong dần dần thẩm thấu thâm nhập từng kẽ hở trong nội tâm.
Lúc chạng vạng tối, bọn họ rốt cục tại một ven hồ không tên ở Bắc Đại tìm được Lục Lăng Phong đang đưa lưng về phía bọn họ.
Lục Lăng Phong mặc một bộ quần áo đen ngồi ở trong gió lạnh, trong bóng lưng có một cỗ bi thương dày đặc, giống như lớp băng trong hồ không tên mãi không tan.
Tóc hắn vốn dày mà đen bóng giờ toàn bộ bạc trắng, ở trong gió hỗn độn mà bay loạn.
Chân Lục mẹ đều đã mềm nhũn, được Lục Hiên đỡ gần như không đứng thẳng được, tầm mắt của nàng hoàn toàn không rõ, nhìn bóng lưng Lục Lăng Phong, căn bản không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ kinh ngạc nhìn mà rơi lệ.
“Ba…” Thanh âm Lục Hiên buồn buồn, như bị gió lạnh đè nén vậy.
Lục Lăng Phong nghe tiếng xoay đầu lại, nheo mắt nhìn hai người một cái, đột nhiên cười nhạt, lại thay đổi sắc mặt:“Các ngươi đã tới.”
Lục Hiên cũng không nhịn được nữa mà rơi lệ, Lục Lăng Phong như vậy, phụ thân như vậy, hắn chưa từng nhìn thấy.
Người cha nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, cao cao tại thương kia, sao lại có thể giống như đứa bé ngồi trên tảng đá lạnh như băng mặc cho gió lạnh thổi loạn quần áo cùng tóc tai của hắn như vậy?
Lòng hắn đau như dao cắt, bởi vì quá khó chịu ngược lại có chút chết lặng, mang theo mẹ đi lên phía trước, ngồi xuống tảng đá bên cạnh Lục
Lăng Phong, trầm mặc không biết tiếp tục mở miệng như thế nào.
“Trước đây hắn vẫn muốn dẫn ta đến hồ không tên nhìn một chút, nơi này là chỗ đẹp nhất ở trường cũ của hắn, đáng tiếc ta vẫn bận không có thời gian, khi đó ta luôn cho là tương lai vẫn còn nhiều thời gian…” Lục Lăng Phong nhàn nhạt nói chuyện, biểu tình trên mặt mang theo chút ngọt ngào, lại mang theo chút đau buồn, “Ta rốt cuộc đi tới nơi này, nhưng hắn cũng đã không còn ở bên ta nữa.”
“Lăng Phong…Ngươi không nên như vậy…” Giọng nói của Lục mẹ khàn khàn,lời nói gần như không hoàn chỉnh phát ra.
Lục Lăng Phong quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt áy náy: “Xin lỗi, nhiều năm như vậy, cuối cùng là ta phụ ngươi.”
“Ta không trách ngươi…”
“Chúng ta ly hôn đi, ngươi có yêu cầu gì, ta đều đáp ứng ngươi.” Giọng của Lục Lăng Phong bình tĩnh hoàn toàn không giống như giọng của một người vì đau thương mà một đêm đầu bạc.
“Ba ——” Lục Hiên đau đớn bối rối mà nhìn hắn.
Lục mẹ khóc ngã vào trong lòng Lục Hiên.
Lục Lăng Phong lại cười, lúc này đây, hắn không nói gì thêm.
Ly hôn, tự nhiên là không thành công.
Ba ngày sau, Lục Lăng Phong lại trở về Mỹ. Tất cả mọi thứ dường như lại không phục bình thường, ngoại trừ một đầu đột nhiên bạc trắng kia, Lục Lăng Phong không nhìn ra bất cứ một cái gì khác thường.
Hắn ngay ngắn rõ ràng mà xử lý chuyện của công ty, đúng giờ tan sở, đến ngày nghỉ thậm chí còn cùng cháu ngoại cùng nhau đi công viên. Lục mẹ cũng cùng hắn về Mỹ, nàng và con gái con rể đều ở một bên quan sát hắn, nhưng trong mắt hắn cũng không xuất hiện đau thương nữa, phảng phất như người đã chết kia thật sự ở trong lòng hắn đã chết.
Hắn giống như đã quên hết toàn bộ mọi thứ liên quan đến hắn (Diệp Đông).
Ký ức cho dù đau nữa theo thời gian tan biến cũng sẽ từ từ nhạt phai, chùn bước đi.
Vô luận vết thương nặng hơn nữa, thời gian cũng sẽ đem nó chậm rãi khép miệng.
Lục mẹ cảm thấy vui mừng, mặc dù Lục Lăng Phong thậm chí còn đối với nàng lạnh nhạt hơn cả trước đây, nhưng ít nhất hắn vẫn còn đang ở bên cạnh nàng, nàng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Nhiều năm như vậy, ngóng nhìn bóng lưng cùng sự lãnh đạm của Lục Lăng Phong đã trở thành thói quen không thể dứt bỏ trong sinh mệnh của nàng.
Hắn một người đàn ông mạnh mẽ mà cơ trí, cũng chỉ có người như vậy mới xứng cùng nàng đứng chung một chỗ, nàng không cách nào tưởng tượng ra cuộc sống không có hắn sẽ ra sao.
Lại một mùa xuân nữa đúng hẹn đi tới, vạn vận hồi sinh, khắp nơi một mảnh hân hân hướng vinh.
Mùa lại mùa hoa nở hoa tàn, tân sinh mệnh trong yên lặng ra đời.
Lục Lăng Phong như bình thường đứng trong ánh nắng sơm giữa sân đầy hoa rơi, nhìn phương xa lẳng lạng ngẩn người.
“Ông ngoại, ông ngoại, người xem đồ chơi mới của ta này!” Một bé trai từ trong biệt thự vui sướng chạy đến, trong tay giống như hiến vật quý giơ một thứ đồ chơi lên thật cao.
Đột nhiên, hắn hét lên một tiếng, sợ đến khóc rống lên.
Người trong phòng nghe được tiếng động vội vàng chạy ra.
Lục mẹ hết lên một tiếng: “Lăng Phong!”
Trước ngực Lục Lăng Phong một mảnh huyết hồng, hắn lẳng lặng đứng giữa sân, trên mặt thậm chí còn mang theo ý cười nhẹ nhàng, giống như được giải thoát, lại phảng phất như chờ mong.
Tiểu Hiên, ngươi còn nhớ hay không, lúc còn trẻ, chúng ta đã từng ước định phải cùng nhau cả đời, nếu ai chết trước, liền ở trên cầu Nại Hà chờ mấy năm.
Ta liền sắp tới rồi, ngươi, có đang đợi ta hay không?
—————————————————–
Toàn văn hoàn