Day – . PM
Bởi vì ngày hôm nay vẫn là ngày nghỉ lễ, người nằm viện so với thường ngày vắng hơn một ít, công tác hộ lý buổi chiều của Dương Thư cũng so với bình thường kết thúc sớm hơn.
Hắn có thể nghỉ ngơi khoảng chừng hai giờ, sau đó cần phải đi cho giường cùng giường uống thuốc, cho giường truyền dịch, cùng với đo nhiệt độ của bệnh nhân nằm ở năm giường bệnh khác.
So với với bác sĩ, y tá ban đêm trách nhiệm công tác càng thêm khô khan cùng nặng nề, thế nhưng vừa nghĩ tới trong nhà còn có một nam thần chờ cậu trở lại (cho ăn), Dương Thư liền cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh.
Mà vào lúc này, người nào đó vẫn luôn gào khóc đòi ăn cũng gọi điện thoại tới: “Dương Thư, tôi một mình ngủ không được…”
“Ngoan, tôi mười tiếng nữa liền trở về “, người bao dưỡng an ủi nói: “Nếu không anh đêm nay ngủ bên chỗ tôi?”
“Cậu liền coi tôi là con nít mà dỗ…”, Gấu nhỏ phát ra kháng nghị, “Cậu nên nói ── cục cưng, tôi cũng nhớ anh ngủ không được ── mới đúng!”
… Còn không biết xấu hổ như thế, anh là là chồng tôi tôi cũng chưa chắc nói ra được mấy câu đó!
Bất quá nghe được cái chữ ” cũng” kia, Dương Thư mặt đã muốn ửng đỏ, có chút sứt mẻ nói lắp mà tiếp tục động viên: ” Đừng, đừng có nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt lại hảo hảo ngủ. Không chừng ngày mai anh rời giường, tôi đã về đến nhà.”
” Nhưng là tôi sợ… Ân…” Bên đầu kia điện thoại, Trình Hành Chi nói phân nửa liền dừng, “Được rồi, tôi chờ cậu trở lại.”
“Hừm, vậy anh hảo hảo ngủ, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, Dương Thư, ngủ ngon…”
Dương Thư cúp điện thoại, luôn có loại cảm giác bất an.
Đại khái là bởi vì vừa nãy trong điện thoại thái độ nam thần có chút kỳ quái đi… Lẽ nào anh biết buổi sáng mình đã bị lừa bao nhiêu phí điện thoại, trong lòng áy náy?
Day – . AM
Y tá sau khi bàn giao công tác xong liền không dám trì hoãn, lập tức tan tầm về nhà.
Day – . AM
Thời điểm Dương Thư đi tới tiểu khu của mình, một chiếc xe hơi đột nhiên từ bên trong lái ra, đến cửa còn không giảm tốc độ, nếu không phải cậu né nhanh chỉ sợ cũng bị đụng phải.
Bất quá tuy rằng không bị đụng vào, vào lúc cậu đột nhiên xoay chân bị lỡ trớn. “Đại thúc” ba mươi mấy tuổi không thích vận động, tố chất thân thể mấy người tự hiểu.
Dương Thư bất đắc dĩ xoa cổ chân, lại ngoài ý muốn nhìn thấy chiếc xe suýt đụng cậu đã dừng lại, hai người từ trên xe bước xuống hướng cậu đi tới.
“Thật xin lỗi, tên nhóc này lái xe quá nhanh, không thương tổn cậu chứ?” Từ ghế phó lái đi xuống là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, âu phục thẳng tắp, người bình dân ba đời như Dương Thư cũng có thể biết được giá cả không ít, cặp mắt kính gọng vàng cũng không che giấu được đôi mắt phượng ác liệt bên trong.
Người này còn xách tên nhóc lái xe xuống trước mặt cậu, “Mau xin lỗi!”
“Xin lỗi…”, ngoài ý liệu, cái tên nhóc lái xe kia lại là một tên choai choai tóc vàng trên dưới hai mươi, cư nhiên lập tức làm bé ngoan xin lỗi, “Tôi thật không có chú ý tới ngài. Nếu không, tôi cõng ngài về nhà?” Nói xong, tiểu tử này còn ngồi xổm người xuống làm tư thế muốn cõng.
“Không, không cần…” Dương Thư tự nhiên lại gặp tình thế này, lập tức xua tay cự tuyệt, “Tôi chỉ bị trẹo một cái, xoa xoa là tốt rồi, không có chuyện gì, các anh đi nhanh đi. Tôi thật không có sao, không làm phiền các anh.”
“Như vậy làm sao được?!” Thanh niên tóc vàng kia nói, từ phía sau túi quần bò móc ra một cọc các loại tiền, sau đó đem mấy tờ đáng giá bên trong chọn ra, hai tay cung kính mà đưa về phía Dương Thư nói: “Chỉ có chút tiền này, hơi không có thành ý, xin hãy nhận lấy.”
… Chút tiền này so với tiền lương một tháng của cậu còn nhiều hơn!
Cậu chỉ là trẹo chân, có cần làm lố vậy không.
Hơi không có thành ý, đây là đối xử với người bị đụng nhẹ sao?!
Thế là, cậu kiên quyết không nhận, tóc vàng kiên trì phải đưa, hai người khước từ lẫn nhau đến nửa ngày, Dương Thư cuối cùng bởi vì vóc người cùng về sức mạnh chênh lệch bị đối phương cưỡng ép đem tiền nhét vào trong túi.
Bị tiền phi nghĩa này bay đến làm cậu có chút choáng váng, Dương Thư cũng bắt đầu liều mình hồi tưởng trước đây ở trên mạng có hay không xem qua các loại âm mưu kiểu này…
Nói bạn trúng thưởng thì có, nhặt được di sản cũng có, đem vàng ròng bạc trắng nhét vào túi bạn, hình như chuyện này chưa từng có.
Dương Thư đành phải đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía nam nhân mặc âu phục hơn ba mươi tuổi kia, hi vọng anh có thể ngăn cản bạn mình phát rồ.
Kết quả đối phương hướng cậu mà cười cười, sau đó từ trong lòng lấy ra danh thiếp, đưa cho cậu một tấm nói: “Này là danh thiếp của tôi, nếu tiền tên này để lại không đủ, xin liên lạc tôi.”
Này cũng không đủ… Vị này chính là coi cậu là người ăn vạ đòi tiền sao?!
Bất quá có đối phương danh thiếp liền dễ rồi, chờ đến thời gian làm việc đi bưu cục đem tiền chiếu theo địa chỉ của đối phương gởi về là tốt thôi.
Có tâm lý chuẩn bị như vậy, Dương Thư cuối cùng không giằng co với tóc vàng nữa, a, không, là tên ngốc nhẹ dạ, cuối cùng nhìn theo hai người này phong cách khác biệt trở lại chiếc xe màu đen mà rời đi.
Thái độ đó, khí chất đó, thật là có điểm giống hắc đạo đại ca mặt người dạ thú mang theo tiểu đệ đàn em đi ra ngoài.
Sau đó ngừoi bao dưỡng cúi đầu liếc mắt nhìn danh thiếp, ba chữ lớn mạ vàng “Trình Cảnh Thu” quả thực muốn sáng lên mù một đôi mắt chó của cậu…
Tuy rằng rất nhiều người có thể không biết, thế nhưng là một cái fan trung thành, Dương Thư lại rõ ràng, nam thần nhà cậu nghệ danh Trình Hành Chi, tên thật là Trình Cảnh Đông…
Khó trách cậu vừa nãy vẫn cảm thấy nam nhân mặc âu phục kia hình dáng giống ai…
Quả thật đây chính là đại ca hắc đạo mang theo đàn em đến!