Vốn chỉ được nghỉ lễ ngày nhưng vì Từ Diệu Văn đã giải quyết một mớ công việc trước tết nên hiện tại hắn vẫn còn được xả hơi dài hạn.
Hàn Duy cũng không về nhà. Dù sao thì Từ Diệu Văn cũng không có ý định thả người.
Trương Dược Ngạn ngày ngày được ăn ngon mặc đẹp cũng đành mắt nhắm mắt mở nhìn thằng bạn thân không khác con gấu koala đeo bám quấy rối Hàn Duy không tha.
Dù sao thời đại bây giờ thoáng rồi nên nhìn hai thằng đàn ông lớn xác ở trước mặt diễn trò tình nhân sến súa cũng không phải không chấp nhận được.
Nhưng là một thằng đàn ông độc thân, làm sao chịu nổi cảnh hằng ngày mở to mắt nhìn người ta âu yếm ngọt ngào như vậy ?
Thế là vừa lúc Hàn Duy tính đi siêu thị mua thêm nguyên liệu nấu ăn thì thằng bạn thân đã loay hoay tìm chìa khóa rồi sảng khoái nắm tay người yêu hắn lôi đi, Trương Dược Ngạn may là kiềm chế tốt không thì đã ném luôn cái điều khiển TV trong tay rồi.
Khoan nói tên Từ Diệu Văn này thà ngồi taxi chứ rất hiếm khi tự mình lái xe, ở cùng cậu ta lâu như vậy toàn ăn bên ngoài, cậu ta từ lúc nào lại có sở thích tao nhã là đi siêu thị mua đồ như vầy ?
Từ Diệu Văn quả thực cũng không thích đi siêu thị lắm, nhưng nghĩ đến việc được giúp Hàn Duy xách đồ đi giữa dòng người tấp nập đúng là cũng rất đáng để thử.
Bất quá cảnh tượng như vậy rất dễ thu hút sự chú ý.
Bộ dạng hai người nổi bật, lại đứng lựa đồ tại khu nội trợ bếp núc, cử chỉ thân thiết lựa từng món trên gian hàng, thỉnh thoảng lại quay qua hỏi ý kiến của nhau, hình ảnh đó dù là bạn bè thân thiết hay anh em trong nhà vẫn thấy rất mờ ám.
Bị nhiều người nhìn Hàn Duy cũng ngại rề rà, gom hết những thứ cần mua vào xe đẩy rồi ra xếp hàng tính tiền. Lúc đi ngang qua quầy hàng hóa lại đột ngột bị kéo lại.
‘’Còn thiếu thứ gì sao ?’’ Hàn Duy quay đầu lại cũng không thấy thứ gì cần mua, hiếu kì hỏi hắn.
Từ Diệu Văn nắm cổ tay y kéo đến quầy treo mấy cái tạp dề rực rỡ màu sắc.
‘’Nhà có tạp dề rồi mà’’
‘’Ừm, nhưng màu sắc đơn điệu quá’’ Từ Diệu Văn vừa nói vừa tiện tay chọn lựa, một lúc sau rút ra một cái.
Hàn Duy nhìn thấy cái tạp dề hắn vừa chọn không nói được tiếng nào.
Khoan nói hắn chọn một cái hồng đi, chính giữa lại còn thêu một hình trái tim rất lớn là thế nào ? Đáng sợ nhất là chung quanh còn có ren…
Thiếu nữ mười mấy tuổi mặc đã thấy quá sến súa rồi, Từ Diệu Văn lại vung tiền vào mấy cái của nợ này ?
Chớp mắt một cái mới kịp phản ứng, mặt Hàn Duy lập tức đỏ lên ‘’Em không mặc !’’
Từ Diệu Văn ném tạp dề lên xe, kéo y ra quầy tính tiền ‘’Dù sau cũng chỉ mặc cho anh xem, cũng đâu phải bắt em mỗi lần nấu cơm đều phải mặc’’
Hàn Duy vội vàng giữ lấy xe đẩy ‘’Muốn mặc thì tự anh mặc đi !’’
Thấy đối phương bật cười, Hàn Duy liếc xung quanh, xác định không ai thấy thế là trừng mắt nhỏ giọng ‘’Từ Diệu Văn, để em trả nó lại quầy’’
Từ Diệu Văn nín cười, nhìn chằm chằm y một lúc rồi dời mắt đi chỗ khác như đang suy nghĩ gì ‘’Ừm, chỗ này bán đồ chán ngắt, để mấy ngày nữa anh lên mạng đặt hàng vậy, trên đó mẫu mã kiểu dáng đa dạng lắm, tha hồ chọn lựa’’ Nói xong cầm tạp dề lên.
‘’=.=’’ Hàn Duy nhắm thấy thua cuộc đành giơ tay đầu hàng ‘’Thật ra nhìn kỹ thì cái này cũng được lắm’’
Đứng trước quầy thu ngân đặt từng món lên tính tiền, cuối cùng chỉ còn cái tạp dề kia, Hàn Duy chần chừ vài giây cũng tính lờ đi, nhưng Từ Diệu Văn nhanh chân tiến lên giật lấy cái tạp dề đặt lên quầy thu ngân rồi móc ví ra trả tiền.
Cô nhân viên trẻ tuổi khẽ ngẩng đầu dùng ánh mắt thâm thúy nhìn lướt qua hai người một cái. Hàn Duy thật muốn bỏ của chạy lên người cho xong.
Hàn Duy rút ra kết luận cùng Từ Diệu Văn đến những chỗ như thế này đúng là quyết định sai lầm.
Mà trong cuộc sống phạm sai lầm là điều không thể tránh khỏi, đời đâu như ta mong muốn.
Hàn Duy ở lại mấy ngày mà phòng trọ của Từ Diệu Văn trở nên ngăn nắp hơn bất cứ lúc nào.
Quần áo bẩn được giặt sạch sẽ phơi ngoài ban công, tạp chí rải rác khắp nơi được xếp gọn vào một chỗ, sàn nhà lúc nào cũng sáng bóng.
Quan trọng hơn hết là….bữa ăn mỗi ngày đều đa dạng hơn. Trương Dược Ngạn liếm ngón tay tán thưởng ‘’Tiểu Duy thật ngoan hiền, đúng là mẫu đàn ông lí tưởng, bề ngoài lại ưa nhìn, cậu mà hẹn hò với phụ nữ thể nào mấy cô chẳng phát điên lên ?’’
Hàn Duy không thèm để ý ‘’Làm nhiều nên quen tay’’
Cha mẹ của y đều là giáo viên, trong nhà còn có một anh trai, mẹ y ngày đó vừa soạn giáo án đi dạy, lại còn còng lưng chăm sóc cho ba cha con, một tay quản lý hết mọi việc vặt vãnh trong nhà. Cha theo chủ nghĩa phong kiến chưa một lần xuống bếp, không động tay vào việc nhà, quá thương mẹ nên khi hai anh em lớn hơn một chút đều san sẻ công việc với mẹ, anh hai bận việc, y dần dần trở thành lao động chính trong gia đình, mọi việc từ nấu cơm, giặt quần áo, đến quét tước phòng ốc đều một tay gánh vác, mẹ thỉnh thoảng mới phải giúp đỡ.
Lúc mới bắt đầu, nấu cơm toàn bị khét, phải đem bỏ hết, đem quần áo dễ ra màu bỏ vào máy giặt, lau nhà mà sàn ướt nhẹp, những việc như vậy không phải chưa từng gặp qua, nhưng qua mấy năm cũng dần giỏi hơn.
Từ Diệu Văn cũng không lấy làm e sợ, gật đầu bình luận ‘’Hàn Duy nhà chúng ta là bé ngoan mà’’
Trương Dược Ngạn muốn rụng quai hàm.