Biết tin Từ Duẫn Vũ tái hôn, trong đầu Từ Diệu Văn như nứt ra, vừa hoang mang vừa chật vật, mãi hắn mới nhận ra, vị trí của mẹ trong cái nhà này dần dần sẽ bị một người phụ nữ xa lạ thay thế.
Cho dù đã cố gắng thích nghi, nhưng mỗi ngóc ngách trong nhà đều lấp đầy hình ảnh của người mẹ quá cố, không thể nào thoải mái chung sống với họ …Một người đàn bà khác sao ? Tại sao đến ký ức hạnh phúc còn sót lại của tuổi thơ cũng bị người ta chà đạp như vậy.
Nhưng Lâm Thư Nghi không phải dạng mẹ kế độc ác như mấy bộ phim truyền hình thường nói đến, lúc vừa bước chân vào Từ gia rất chiều chuộng vị tha, lâu dần thấy hắn thể hiện thái độ xa cách liền không diễn trọn vai người mẹ kế tốt bụng nữa, thái độ lạnh như băng không nói tiếng nào, tránh được thì tránh.
Cứ như vậy bằng mặt không bằng lòng sống cùng một mái nhà được hai năm, Lâm Thư Nghi có thai, sinh ra một đứa nhóc mang danh nghĩa là em trai anh.
Thời điểm quyết định bỏ đi, không phải vì ghen tị với thành viên vừa chào đời, cũng không phải u sầu vì mang theo tâm lý ‘’Đứa bé sinh ra sẽ cướp hết mọi thứ từng thuộc về mình’’
Lúc đứa bé vừa được hạ sinh mấy ngày, Từ Diệu Văn vài lần đi ngang qua phòng ngủ lầu dưới, trong đó vọng ra tiếng nói cười vui vẻ và ngọn đèn êm ả khiến hắn đứng im như tượng vài giây mới cất được bước chân.
Từ Diệu Văn biết khi mẹ ra đi, Từ Duẫn Vũ rất cô độc.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vẫn giữ được bề ngoài tuấn lãng hơn người, cho dù mang tiếng là người bố đơn thân, vẫn không thiếu gì người muốn đeo đuổi. Sáu năm sau ông vẫn ở vậy nuôi hắn, có lẽ là vì ông nghĩ cho cảm nhận của Từ Diệu Văn, hoặc là ông vẫn còn nhớ thương người vợ quá cố.
Cho nên càng trưởng thành hắn đã nhìn ra Từ Duẫn Vũ muốn tái hôn, lúc đầu tức giận phẫn uất sau đó chỉ thể hiện thái độ không mặn không nhạt.
Chỉ là, nhìn đến gia đình họ ba người vui vẻ êm ấm, không thấy oán hận mà chỉ thấy khó sống.
Dần dần cảm giác mình là người thừa trong nhà, cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa.
Nhớ rõ ngày đó, hắn thu dọn hành lý rồi lái xe ra cổng lớn, qua lớp kính xe thấy Từ Duẫn Vũ vẫn đứng im trước cửa nhìn hắn rời đi, trên mặt đong đầy xót xa, nhưng Từ Diệu Văn vẫn không chút do dự chuyển bánh, đến khi không còn thấy chút bóng dáng.
Cứ như vậy rời xa căn nhà gắn bó suốt năm.
Từ Duẫn Vũ năm nào cũng gửi một khoản tiền sinh hoạt, năm đó hắn rời đi dùng số tiền đó mua ngay một căn hộ cao cấp, sau khi mua nhà, toàn bộ học phí đều dùng tiền do cha gửi mà chi trả. Sau khi tốt nghiệp rồi đi làm, cũng không từ chối khoản tiền sinh hoạt hằng năm, nhưng cũng đã bao nhiêu năm rồi vẫn chưa trở về nhà một lần
Ở trường đại học quen mấy cậu bạn trai, Từ Duẫn Vũ nhất định đã biết nhưng không can thiệp vào.
‘’Không nhớ nhà sao ?’’ Hàn Duy ngẩng đầu lên hỏi.
Từ Diệu Văn ấn đầu y lại, giọng điệu rất bình thản ‘’Cũng không nhớ lắm’’
‘’Sắp đến Tết Nguyên đán rồi, anh không tính về nhà sao ?’’
‘’Cũng đâu có năm nào về, chắc họ cũng quen rồi’’
‘’Đừng nói như vậy, cha anh chắc chắn rất muốn anh về nhà một lần’’
‘’Thôi đi, đã lâu không gặp nhau, đến gọi điện hỏi thăm cũng xấu hổ không nói được mấy lời. Anh trở về có khi họ sẽ mất tự nhiên’’
Hàn Duy nhận ra trong giọng nói của hắn xen lẫn chút u buồn, lòng cũng khẽ nhói một chút. Muốn nói tiếp cũng không biết khuyên thế nào, mình là người ngoài đâu hiểu chuyện, đang tìm lời an ủi hắn thì nghe thấy Từ Diệu Văn nói ‘’Khi nào em về nhà ?’’
Hàn Duy sửng sốt vài giây mới trả lời ‘’Anh nói Tết này ? Sắp rồi’’
Từ Diệu Văn cũng không kiên nhẫn nữa, dùng lực xoa đầu y ‘’Khi nào ?’
Thấy hắn vòn vo mãi đành phải nói tiếp ‘’Chắc trung tuần tháng này…’’
Từ Diệu Văn cúi đầu nhìn ‘’Sao sớm vậy ?’’
‘’Ừm, công ty cho nghỉ là em sẽ về luôn. Vốn chỉ thảnh thơi được mười ngày, anh hai muốn em về xả hơi, mẹ cũng bảo nhớ em, nên chắc em ở lại thêm một tuần…’’ Hàn Duy nói nửa chừng liền im bặt.
Nghĩ đến Từ Diệu Văn tết này có lẽ lại cô đơn một mình, mình đáng ra không nên nhắc đến chuyện gia đình.
Từ Diệu Văn quả thật sắc mặt không tốt, chỉ nói thầm một câu ‘’Vậy là gần nửa tháng không được gặp em’’
Hàn Duy lập tức mềm lòng ‘’Vậy…Em lên sớm một chút, tranh thủ ở bên anh vài ngày’’
‘’Ừm’’ Từ Diệu Văn đáp xong lại sáp qua hôn đối phương.
Hôn nhau giằng co một lúc, ngoài cửa sổ đêm đen dần buông, hai người cứ thế ôm nhau chìm vào giấc ngủ