Nếu Như Yêu - Do Khê

chương 51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đèn bàn bị phá hư, Hàn Duy đặt trước đầu giường một ngọn đèn nhỏ, Tư Diệu Văn ngồi trên giường, nương theo ánh sáng màu da cam ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ.

Mấy ngày nay đều bỏ ra ngoài rồi về muộn, nói là giận không bằng đang thử kiểm chứng xem nếu thiếu Hàn Duy hắn còn có thể tìm được ai khiến hắn lưu luyến hơn không. Từ khi bắt đầu với Hàn Duy hắn đã từ bỏ cuộc sống trước đây của mình.

Vậy mà quay lại với trước kia, vẫn là những cảnh sắc khiến người ta hoa mắt chóng mặt, nhưng tâm tình đã không còn như trước. Đưa mắt nhìn những gương mặt nam có nữ có, trẻ trung xinh đẹp, nhìn họ dùng mọi cách tán tỉnh khiêu khích, hắn chỉ muốn trở lại ngôi nhà có ngọn đèn ấm áp, ôm người kia ngồi trên ghế xem TV, xem đến đoạn nào chán ngắt lại lăn ra ngủ, tỉnh lại vẫn thấy người kia chăm chú dán mắt vào màn hình, trong lòng vui vẻ mà an tâm lắm, trên bàn ăn bày ra bao nhiêu món ăn tinh tế đẹp mắt, hắn lại nhớ đến bữa cơm gia đình giản đơn, có người gắp vào bát hắn những món hắn thích.

Nhưng người kia không rõ tình cảm của hắn, sự tự tin vốn có của hắn hoàn toàn sụp đổ, trước giờ chưa bao giờ nếm mùi thất bại trong tình trường, chưa từng chịu đả kích, thế mà giờ đây thứ tình cảm này đang khắc sâu hủy hoại hắn từ bên trong.

Mặc kệ hắn muộn phiền thế nào, lại không cách nào bộc phát ra được, thế mà sinh hoạt của Hàn Duy cũng không hề bị ảnh hưởng chút nào, không một chút rối rắm.

Từ Diệu Văn tắt đèn, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên eo người kia, dần dần cảm thấy mệt mỏi mà nhắm mắt.

Từ Diệu Văn trở lại như trước, buổi chiều tan tầm, hắn lái xe lòng vòng khắp nơi một chút rồi mới về nhà.

Phòng khách bật ra, hai người trong nhà thoáng kinh ngạc một chút, Hàn Duy đứng dậy ‘’Đã ăn chưa ? Em đi hâm lại đồ ăn’’

Từ Diệu Văn liếc sơ bàn ăn một cái ‘’Không cần’’

Trương Dược Ngạn vẫn rất thản nhiên ‘’Sao hôm nay về sớm vậy? Chúng tớ cũng không chừa cơm cho cậu’’

Từ Diệu Văn không nói gì, Trương Dược Ngạn lại tươi cười kéo hắn lại bàn ăn ‘’Có việc cần nói với cậu đây’’

Hàn Duy vào bếp bưng cơm lên, nhìn thấy hai sắc mặt trái ngược nhau, Từ Diệu Văn cau mày, Trương Dược Ngạn thân thiết khoác vai hắn ‘’Ài, thực ra đang hy vọng tớ dọn đi cho mau chứ gì? Hai người lại có thế giới của riêng mình, không sợ chọc mù mắt người khác. Sau này ở trong phòng muốn làm gì thì làm không có ai nhìn nữa đâu’’

Cậu và Từ Diệu Văn đùa giỡn nhau mà hại Hàn Duy xấu hổ muốn độn thổ. Từ Diệu Văn không đổi sắc mặt thản nhiên hỏi ‘’Tìm được chỗ mới chưa ?’’

‘’Có rồi, cũng được lắm, hai ba ngày nữa liền dọn đến’’

Từ Diệu Văn gật đầu ‘’Ừm, một mình ở bên ngoài, phải biết tự chăm sóc mình, đừng có già đầu mà không già não’’

‘’Tớ khinh! Cậu không nói được gì dễ nghe hơn sao?’’

Từ Diệu Văn rõ ràng không nỡ nhưng cũng không níu giữ, Hàn Duy lo cậu sống vất vả liền rầu rĩ. Trương Dược Ngạn ôm y ‘’Thực ra tôi không nỡ xa Tiểu Duy….Còn nữa, Từ Diệu Văn nếu không đối tốt với cậu thì phải gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức chạy đến dạy dỗ cậu ta’’

Hàn Duy nhấc miệng cười cười, cố khuyên nhủ cậu ‘’Không đi không được sao?’’

Ý Trương Dược Ngạn đã quyết nói thêm cũng không thay đổi được gì, nhất thời hơi đau lòng, Từ Diệu Văn nhìn cậu nói ‘’Căn phòng đó vĩnh viễn là của cậu’’.

Tuy rằng bình thường hay nói khấy nha nhưng đêm đó hai người họ vẫn ngồi trong phòng trò chuyện cả đêm.

‘’Tớ nói này, cậu lúc nào mới thôi chọc tức Hàn Duy đi? Nhìn hai người tớ thật không thấy vừa mắt’’

‘’Phải tự chăm sóc chính mình, ra ngoài rồi đừng lười biếng hay làm loạn, tớ nói thật đấy’’

‘’Biết rồi! Cũng đâu phải trẻ lên ba…’’

‘’Cậu còn không bằng trẻ lên ba’’

‘’Đừng có lảng sang chuyện khác. Hai người ở bên nhau tớ mới yên tâm, đừng ruồng rẫy người ta’’

‘’Chuyện sau này khó nói trước được’’

‘’Cậu có ý gì?” Trương Dược Ngạn quay lại hỏi “Không phải cậu rất thích cậu ấy sao? Còn không biết soi gương xem bộ dạng mình ra sao….’’

‘’Bộ dạng thế nào?”

“Bộ dạng rạng rỡ đến mắc ói mỗi khi ở bên Hàn Duy”

Từ Diệu Văn lặng lẽ rời đi, Trương Dược Ngạn vẫn với theo nói “Tiểu Duy cũng rất thích cậu, không biết thế nào là cắm sừng cậu đâu’’

“Cậu đâu phải cậu ấy, sao biết cậu ấy chỉ có tớ?”

“Tớ khinh, không phải đã quá rõ ràng sao, không thích sao lại dọn về ở cùng cậu? Ai lại làm vậy với người mình không thích chứ?’’

“Cậu ấy cũng đối xử rất tốt với cậu mà….”

“Mệt, nói chuyện với cậu thật chán, chính cậu tự tạo áp lực cho mình thôi”

Trương Dược Ngạn đinh ninh trong lòng, dù cho hai người họ có mâu thuẫn đến mức nào, chỉ cần họ còn quan tâm đến nhau thì sẽ nhanh chóng làm hòa thôi, mình không việc gì phải xen vào

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio