Hàn Duy lặng im một chốc thì nghe Từ Diệu Văn từ tốn hỏi “Về nơi nào?”
“Là…căn hộ lúc trước em ở”
Từ Diệu Văn vẫn chậm rãi nhả từng từ “Phòng đó không phải có người thuê rồi à?”
“Không có”
Từ Diệu Văn ngồi dậy không nói tiếng nào, một lát sau mới thấy hắn khẽ bóp trán nói “Thật là…”
Hàn Duy không dám nhìn mặt hắn, nhưng nghe thấy tiếng cười lạnh truyền tới liền không thoải mái, y cũng ngồi dậy nắm tay hắn “Diệu Văn”.
“Em muốn đi thì hiện tại có thể đi rồi”.
Không ngờ lại thấy lòng nặng trĩu như vậy, trước khi đi vẫn còn nhiều điều muốn nói với hắn.
Muốn nói một câu xin lỗi, dù biết chỉ lấy danh phận là tình nhân cũng không đủ, chỉ sợ một ngày hắn mở miệng nói lời chán ghét, thà nhanh chóng rời đi thì hơn.
Nhưng với tình hình hai người mấy ngày qua thì hẳn cũng đã đến ngày đó rồi.
Mình đã không thể đem lại hạnh phúc cho hắn, mà hắn có lẽ cũng chẳng cần mình ở bên cạnh nữa.
Đây là điều Hàn Duy canh cánh trong lòng, chậm rãi thu dọn quần áo, trong đầu còn nhiều chấp niệm không nỡ buông tay.
Nghĩ đến việc sau này không còn được ở bên cạnh hắn, trong đầu lại nảy sinh những ý nghĩ vụn vặt, sợ hắn không biết tự nấu cơm, sợ hắn chỉ cắm đầu vào máy tính không biết nghỉ ngơi, sợ hắn ngủ muộn, hơn nữa lại ngủ ở sofa…Hắn có những thói quen xấu như vậy, sau này ai có thể chỉnh lại cho?
Những lời muốn thốt ra bị nghẽn đứng trước thái độ hờ hững của Từ Diệu Văn, đành nói một câu rất kịch “Tự chăm sóc chính mình”.
Hàn Duy cố dùng tốc độ chậm nhất thế mà túi hành lý đã đầy ắp rồi, Từ Diệu Văn tìm chìa khóa xe, hai người im lặng đi bên nhau đến thang máy.
Xe đậu dưới lầu, qua lớp kính xe, Hàn Duy nhìn lên ô cửa quen thuộc kia nhất thời thấy xa lạ.
“Sách của em, hôm nào anh thuê công ty chuyển đến nhà cho em”
“Không cần phiền vậy, để em tự làm, tiện thể trả lại chìa khóa nhà cho anh”
“Cứ ném đi, cũng không ai dùng”
Lặng im một lúc, Hàn Duy đã ấp ủ nhiều lời muốn nói nhưng rốt cuộc chỉ thốt ra một câu “Em đi đây…Sau này…”
“Không tiễn”
Mặc dù ngữ điệu khách khí lịch sự nhưng Hàn Duy lại nghe ra ý tứ tiễn khách.
Hàn Duy nhìn khuôn mặt lạnh nhạt như thể y là người dưng không hề quen biết, trong đầu nhớ lại hình ảnh Từ Diệu Văn nhếch cao khóe miệng ôm y vào lòng, vừa âu yếm vừa gặm cắn, đột nhiên thấy yết hầu nghẹn đắng vô cùng khó chịu.
Y không thể mở miệng, chỉ đành mở cửa xuống xe, chân vừa chạm đất còn chưa kịp quay lại liếc nhìn một cái, xe đã chạy vụt đi, y còn không kịp nói với hắn một câu “Đi đường cẩn thận”
Xách đống hành lý lên lầu, căn phòng đã lâu không ai cư ngụ mang theo sự lạnh lẽo, đôi chỗ bám mạng nhện, Hàn Duy xếp hành lý vào phòng rồi ngã phịch lên giường, nhìn trần nhà trống trải chỉ thấy bản thân vô dụng không còn chút sức lực.
Là y lựa chọn buông tay trước, đập nát những ảo ảnh ngọt ngào bên cạnh hắn. Những hình ảnh bọn họ bên nhau hạnh phúc, thân mật, khắng khít, những lời nói dịu dàng bên tai, những cái ôm ấp triền miên.
Nhưng không nói ra thì cũng sẽ đến một ngày phải đối mặt thôi.
Một lúc sau, Hàn Duy trở mình dậy thay ga giường, cứ thế ngủ một đêm, nhắm mắt lại, trong đầu xẹt qua một khuôn mặt u buồn, bên miệng mang theo ý cười trào phúng.
“Tên Diệu Văn này, lúc còn mặn nồng cậu muốn sao trên trời hắn cũng hái xuống cho”.
“Nhưng một khi đã chia tay, cậu một chút danh nghĩa cũng không còn”.