- Mau bảo bên đó làm lại đi. Công ty trả lương cho họ ít quá hay sao mà lại làm một bản báo cáo sơ sài như vậy?
Tiếng Mạnh Nguyên vang lên khiến dàn thư ký đứng ngoài co rúm người lại. Mỹ Phương làm trưởng ban cũng chẳng sướng gì, cô chính là người trình bản báo cáo lên cấp trên và giờ thì đang hứng chịu hậu quả. Cô cúi đầu, mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh rồi rời khỏi phòng.
- Mang sang bên Phát triển kinh doanh.- Mỹ Phương chìa tập báo cáo ra trước mặt thư ký của Thành Nam.- Nói với giám đốc là sếp tổng không hài lòng về bản báo cáo này. Sếp kêu anh ấy làm lại.
- Dạ!
Thư ký của Thành Nam lí nhí gật đầu rồi nhanh chóng rời đi. Mỹ Phương ủ rũ trở về phòng làm việc, theo sau cũng là toàn bộ nhân khẩu của ban thư ký, ai cũng có một bộ mặt thê lương y như trưởng phòng của mình.
- Sếp dạo này sao vậy? Tính nóng như lửa ấy.
Trợ lý của Mỹ Phương than phiền.
- Không phải là tới tuổi rồi chưa lấy được vợ nên…
Câu đùa của trợ lý của Vũ Hân cũng không khiến không khí căng thẳng giảm bớt. Vũ Hân cúi mặt lại chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Đầu óc hoàn toàn không có chút gì là nghĩ tới công việc. Dạo gần đây tính khí của Mạnh Nguyên thất thường như thế không phải là cô không biết. Có biết bao nhiêu trưởng phòng bị khiển trách mỗi lúc đi họp, ngay cả tới Hữu Thiên và Thành Nam cũng không thoát được. Không khí lúc nào cũng như trong lò lửa. Sếp nhăn mày, nhăn trán xem báo cáo xong mà không nói gì còn đỡ chứ cứ đơ mặt ra rồi hét ầm lên thì mới là đáng sợ. Bản báo cáo của cô cũng đã xong nên chắc cũng phải đối mặt với anh ít nhất một lần. Không biết lúc đó cô sẽ nhìn anh như thế nào và… anh sẽ nói gì với cô…
- Chị Hân!
Trợ lý của cô lên tiếng. Vũ Hân ngẩng lên.
- Ừ!
- Đây là bản báo cáo của W…
Vũ Hân nhìn tập giấy đặt trên bàn rồi thở dài.
- Ừ, chị biết rồi. Chị sẽ đem vào cho sếp!
- Dạ!
Cô nàng trợ lý thở nhẹ rồi đặt tay lên ngực như cảm tạ trời vì Vũ Hân đã không bắt mình đi trình sếp. Thường ngày cô nàng hay tranh với Vũ Hân về việc này bởi chắc cũng có mong muốn được làm phu nhân tổng giám đốc, vậy mà hôm nay lại đùn đẩy sang cho cô. Giờ thấy bộ dạng sát thủ đó, ai cũng sợ gặp Mạnh Nguyên. Nếu không phải là có chuyện gấp thì nhất quyết không ai dám bén mảng lại gần cảnh cửa phòng anh.
Vũ Hân cầm bản báo cáo trên tay, mặt cố điềm tĩnh trở lại rồi gõ cửa.
- Vào đi.
Giọng nói mệt mỏi vang lên, không còn giống cái giọng mạnh mẽ đầy uy quyền ban nãy nữa. Vũ Hân mở cửa rồi bước vào. Vừa mới đặt chân vào phòng, mùi khói thuốc đã sộc thẳng vào mũi khiến cô suýt chút nữa là chết sặc. Cô cố gắng để không bật tiếng ho rồi tiến lại gần bàn làm việc. Nhìn chiếc gạt tàn với những mẩu thuốc trên đó khiến Vũ Hân thấy đau lòng vô cùng.
Mạnh Nguyên tựa lưng vào ghế miệng vẫn ngậm thuốc và giờ anh đang quay lưng lại. Vũ Hân không thể nhìn thấy mặt anh, cũng không thể biết giờ anh làm gì.
- Có chuyện gì?- Một lần nữa tiếng anh vang lên, nhưng đã có chút sức lực hơn ban nãy.
- Đây là bản báo cáo về hoạt động của W tháng vừa rồi.
Vũ Hân nói nhưng tay vẫn giữ khư khư bản báo cáo. Cô đang chờ đợi chỉ thị từ Mạnh Nguyên.
Ngay từ khi cánh cửa phòng mở ra, Mạnh Nguyên đã có cảm giác đó là Vũ Hân. Bình thường ngay tới Mỹ Phương khi vào phòng anh cũng đều ho lên một tiếng. Giờ người chịu đựng được ngoài Vũ Hân ra thì chẳng còn a
i cả. Rồi khi nghe cô lên tiếng, nghe cô trả lời anh, anh cũng không muốn quay lại nhìn cô. Phải hơn một tuần rồi anh không gặp cô, hơn một tuần rồi anh không được nghe giọng nói nhẹ nhàng đó. Anh nhớ gương mặt ấy, nhớ ánh mắt tự tin nhìn anh, nhớ nụ cười ngây ngô của cô mỗi khi suy nghĩ việc gì đó.
Quả thực anh đang thách thức chính mình. Cách đây một tuần anh đã tự hỏi liệu không trông thấy cô, không gặp cô, không nói chuyện với cô anh vẫn sẽ ổn. Bởi vốn dĩ cuộc sống của anh trước khi có cô xuất hiện rất êm đềm và không có biến động. Nhưng sau khi cô chuyển vào chi nhánh phía Nam, trực tiếp xuất hiện trước anh thì anh lại có cảm giác, cô đã là một phần cuộc sống của mình. Người ta thắc mắc, người ta tò mò vì sao một người như anh lại để ý tới cô, lại yêu cô tới vậy. Vì họ không biết rằng anh đã hiểu Vũ Hân, biết về cô nhiều hơn những gì họ nghĩ.
Anh quay ghế lại và đối diện với Vũ Hân. Nhìn vào đôi mắt đó anh biết cô đang rung động trước anh. Anh cũng có khác gì, trái tim cũng nhói lên liền hồi khi thấy cô đó thôi. Anh cầm điếu thuốc rồi bỏ vào chiếc gạt tàn.
- Tôi đang rất nóng tính, vì vậy không chắc sẽ bảo đảm việc không to tiếng với cô.
- Vâng!
- Cô vẫn muốn đứng đó và lắng nghe những lời chỉ trích của tôi.
Vũ Hân không trả lời, cô đặt trước mặt Mạnh Nguyên tập báo cáo rồi đứng chờ. Mạnh Nguyên rời mắt khỏi cô rồi bắt đầu đọc tập giấy khá dày trên bàn. Đôi chân mày anh lúc thì nhíu lại, lúc thì giãn ra. Bản báo cáo này chắc Vũ Hân đã rất kì công làm bởi lúc này, phong thái của cô rất tự tin, sẵn sàng đối đáp nếu anh lên tiếng hỏi.
- Việc kinh doanh không có tiến triển là do sản phẩm, bên phục vụ khách hàng hay do thị yếu của người sử dụng thay đổi?
- Sản phẩm của W vốn dĩ từ trước tới nay luôn chiếm được cảm tình của người tiêu dùng. Nhân viên phục vụ khách hàng cũng đều là những nhân viên có kinh nghiệm và luôn biết cách làm vừa lòng khách hàng. Còn về việc người tiêu dùng thay đổi cách ăn mặc thì chắc là không.
- Vậy tại sao lại không có chuyển biến gì?- Mạnh Nguyên dò xét.
Vũ Hân im lặng. Với việc khách hàng còn ưa thích đồ của W không hay do thời trang của W đã không còn hợp nhãn khách hàng, cô cũng không thể nói theo ý của mình được. Cô cũng không rõ tại sao Mạnh Nguyên lại đi sâu vào vấn đề này như thế. Nếu thắc mắc về việc mức doanh thu tăng hay giảm hay không có chuyển biến thì nên hỏi Hữu Thiên hoặc bộ phận kinh doanh bên W hơn là hỏi cô. Vũ Hân chỉ là cô thư ký ngồi một chỗ. Trước còn được đi cùng Hữu Thiên chứ giờ toàn ngồi một chỗ. Cô chỉ đọc các tài liệu từ các phòng ban gửi lên rồi tổng hợp lại thôi. Cô không thể nói về vấn đề thực tế khi chưa đi xem tình hình được.
- Cô thử đặt mình ở vị trí người tiêu dùng rồi trả lời xem.
Vũ Hân thấy nếu mình không trả lời thì nhất định Mạnh Nguyên sẽ không tha cho cô.
- Khách quan mà nói, W nên ra những sản phẩm mới thay vì cứ tiếp tục sản xuất những mẫu đã cũ. Đối với những tín đồ thời trang, họ không chỉ sành điệu mà con muốn sở hữu những tủ quần áo với những kiểu dáng khác nhau. Nên trên thực tế cho thấy, W chưa đáp ứng được hết những nhu cầu đó…
- Chuyển chỉ thị của tôi tới phòng thiết kế. Gấp rút ra sản phẩm mới. Chiến dịch nâng cao tỷ suất người mua lần này, tôi sẽ tham gia.
Vũ Hân sựng người nhìn Mạnh Nguyên. Anh xem trọng ý kiến của cô tới vậy sao? Hơn nữa anh nói vậy không khác nào… cô cũng phải có mặt trong chiến dịch lần này…
- Cái đó… tôi…
- Sao? Cô lại có ý kiến gì sao?
- Không có gì.- Vũ Hân lắc đầu.- Tôi xin phép…
Vũ Hân đột ngột quay lại và đi ra cửa. Cô đã phát hiện ra trong đáy mắt Mạnh Nguyên sự thật khi anh liên tiếp tra hỏi cô. Đó là vì anh muốn ở gần cô thêm một chút, dù là quảng thời gian ngắn nhưng cũng sẽ khiến anh nguôi ngoai nỗi nhớ hơn. Ánh mắt mỗi lúc một ấm áp, một khát khao ấy buộc cô phải quay đầu chạy trốn.
- Đứng lại đó.
Mạnh Nguyên vừa dứt lời Vũ Hân đã đứng khựng lại. Cô đứng im nhưng không quay lại xem anh gọi mình để làm gì. Mạnh Nguyễn lặng lẽ đứng dậy và tiến tới gần Vũ Hân. Nhìn dáng lưng nhỏ bé ấy, anh…
Thôi được rồi anh chịu thua… Anh ôm chầm lấy Vũ Hân từ đằng sau, hai tay xiết chặt lại, mặt vùi vào tóc cô rồi thở nhẹ.
Trông ngực Vũ Hân đập thình thịch, cô thậm chí còn nghe được cả tiếng tim đập mạnh của Mạnh Nguyên. Hơi thở anh ấm nóng phả vào làn da cô khiến cô cứng người lại. Đôi mắt mở to nhìn vào khoảng không vô định.
- Anh… nhớ em phát điên lên được…
Phải, anh ngốc nghếch, anh ấu trĩ nên mới không gặp cô. Tới một ngày không trông thấy cô anh đã hóa điên rồi chứ đừng nói tới là hơn một tuần. Anh lao đầu vào công việc, anh tức giận hét ầm ĩ cũng chỉ vì muốn cô xuất hiện mà ngăn anh lại. Muốn cô hiểu anh như thế là vì ai, và vì lí do gì. Thế mà cô vẫn ngang ngạnh vẫn một mực tránh mặt anh cho tới tận hôm nay.
Vũ Hân cảm thấy như mình bị rút hết không khí, tim như bị bọp nghẹn lại. Những cảm xúc lẫn lộn lại xâm chiếm lấy cô. Cô nắm chặt tay, mắt nhắm lại rồi nói.
- Tổng giám đốc, xin anh hãy giữ khoảng cách…
Mạnh Nguyên đứng hình khi Vũ Hân gỡ tay anh ra và rời khỏi phòng. Khuôn mặt anh lúc ấy nếu ai đó nhìn thấy được thì sẽ hiểu một phần con người anh. Nếu như lúc đó Vũ Hân quay lại và nhìn anh, nhìn gương mặt hoảng hốt tột độ, chắc chắn cô sẽ không thể chạy đi nhanh như thế…
- Em còn định chạy trốn tới bao giờ nữa…
…..
- Mạnh Nguyên dạo này stress nặng làm tôi cũng stress theo.
Thành Nam mân mê ly rượu trong tay rồi lầm bầm. Bên cạnh, Hữu Thiên đang nhìn những làn khói thuốc tròn do chính mình tạo ra. Ánh mắt đen láy của anh ánh lên vẻ trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lâu lắm rồi anh mới cùng Thành Nam tới quán bar giải sầu. Hồi ở Hà Nội nếu có đi, anh cũng chỉ đi với khách, bên cạnh có Vũ Hân. Dạo này thấy cô mệt mỏi, thần thái không tốt, anh cũng không muốn cô vào những chỗ như thế này. Chỉ sợ cô lại đau đầu thêm.
Thành Nam với Hữu Thiên ngồi ở khu VIP hơn nữa lại là những người có vẻ ngoài đẹp trai, lịch lãm hơn người, nhìn đã biết là đại gia nhà giàu. Nhưng có điều họ chỉ đi có một mình, bên cạnh không hề có bóng dáng người đẹp nào nên tất nhiên sẽ gây chú ý. Vài cô gái cứ lướt qua lướt lại trước mắt Thành Nam nhưng anh chỉ liếc một cái rồi quay đi, trên môi là nụ cười nửa miệng.
- Tôi thắc mắc một điều.- Anh quay sang nhìn Hữu Thiên.- Quan hệ giữa cậu và Vũ Hân là gì?
- …- Hữu Thiên không trả lời, mắt vẫn nhìn vào một khoảng lặng nào đó.
Nhìn bộ dạng đó của Hữu Thiên, Thành Nam cười ra đằng mũi.
- Tôi nghĩ mình không lầm.
- Vũ Hân đã từng bị tổn thương… tới mức cô ấy không dám chấp nhận bất cứ ai…
Thành Nam thu nụ cười lại khi bất giác Hữu Thiên nói vậy với mình. Anh đinh nói gì đó nhưng rồi lại im lặng và không nói gì nữa. Trước giờ anh luôn tò mò về Vũ Hân nhưng lại thấy nếu tìm hiểu kĩ về cô thì anh thực có lỗi với Hữu Thiên hay đặc biệt hơn là với Mạnh Nguyên. Nhìn bề ngoài quan tâm tới Vũ Hân như vậy nhưng thực chất thứ tình cảm mà Hữu Thiên dành cho cô không thể sâu đậm như Mạnh Nguyên. Thành Nam có thể chắc chắn điều đó. Dù anh không biết nguyên nhân là gì nhưng anh là người hiểu hai người bạn của mình nhất. Vũ Hân lại là người có thể thay đổi họ như vậy thì thực sự là cô đã chiếm một vị trí nào đó rất đặc biệt trong lòng cả hai.
Thành Nam đang nghĩ vẩn vơ và nhìn ra phía cửa. Bước vào một quán bar nhỏ có không gian khá đẹp và yên tĩnh. Cô gái chọn cho mình một chỗ ngồi ngay trước quầy bar. Người phục vụ thấy khách liền tiến tới mà mỉm cười với cô.
- Chào cô! Cô muốn dùng gì?
- Cho ly
J
ohnnie Walker!
Người pha chế rượu nhìn cô rồi khẽ gật đầu.
Nhận ly rượu J
ohnnie Walker Gold Label trên tay, loại rượu
đạt đến chiều sâu của tầng tầng lớp lớp hương vị, đôi mắt cô gái trở nên buồn bã hơn bao giờ hết. Loại rượu này có thể làm hài lòng ngay cả khẩu vị của người khó tính nhất. Cô lặng ngắm nghía cái sắc vàng rực rỡ và sâu thẳm, đâu đó ánh lên sắc vàng lóng lánh đầy xa hoa cùng với những viên đá trong tinh khiết. Đưa lên mũi và hít hà vị thơm kem êm dịu nhưng lại làm nổi bật cái nồng nàn của gỗ tùng, trái cây và khói. Kết thúc quá trình thưởng thức, cô đưa lên miệng và nhấp một ngụm nhỏ. Đó là một vị rất hài hòa, có vị ngọt đầy đặn của mật ong, kế đến là vị kem êm dịu để rồi kết thúc bằng một dư vị êm ái, khó quên. Đặc biệt là hương gỗ, trái cây và vị khói hòa quyện cùng nhau càng kéo dài thêm dư vị ngất ngây ấy.
Gương mặt được make up kĩ cùng với những đường nét hài hòa, mái tóc ngắn cá tính, cô gái đó đã gây được sự chú ý với những người đàn ông trong quán, Thành Nam cũng không ngoại lệ. Dáng vẻ yêu kiều kia được giấu kĩ sau chiếc áo khoác kaki đen khiến những người xung quanh tò mò tới mức không thể rời mắt.
Những ly rượu khiến đôi má cô gái ửng hồng, càng khiến những người đàn ông xung quanh không thể ngồi yên. Nhưng họ nhận thấy mỗi cái liếc mắt của cô lại kèm theo một cảm xúc thật đáng sợ. Như một sự cảnh cáo về việc chớ có lại gần.
Cô gái buông chiếc ly trên tay xuống rồi đứng dậy cởi chiếc áo khoác và rời khỏi quầy bar. Cô bước ra hòa vào đám đông đang say mê chìm đắm trong tiếng nhạc. Mái tóc ngắn ôm sát gương mặt thanh tú, màu nâu hạt dẻ trở nên ánh hơn khi được đèn chiếu vào. Giờ tất cả mới để ý cô gái ấy đang mặc một bộ váy cực gợi cảm. Chiếc váy phô ra những đường nét tuyệt mỹ trên cơ thể cô gái mà họ mới gặp. Phía trước, trông chiếc váy hai dây ấy cũng như bao chiếc váy bình thường dù nó hơi ngăn, có hơi trễ cổ, để lộ chiếc cổ quyến rũ cùng phần ngực hấp hé dưới làn vải mỏng. Nhưng khi cô quay lưng lại thì những gã đàn ông đó như choáng váng.
Phần lưng của cô nàng hầu như được phô ra toàn bộ. Không một mảnh vải che mà chỉ có hai sợi dây lướt qua trang trí. Cơ thể cô bắt đầu chuyển động theo tiếng nhạc, những đường cong tuyệt mỹ ấy khiến người nhìn phải ngây ngất. Tất cả hành động, những điểm trên cơ thể cô gái ấy lúc này đều biến thành thứ vũ khí đáng sợ. Ánh mắt sắc lạnh ban nãy thật ra là một ánh mắt rất đa tình, một đôi mắt biết nói. Những hành động của cô lúc này lả lơi tới mức những thằng đàn ông xung quanh cô dù không muốn cũng phải hướng ánh mắt thèm thuồng tới mà ngắm nghía cho đã.
N
ghe tiếng nhạc, cô gái như dần bộc lộ bản thân mình một cách chân thật nhất. Một bản chất hoang dã kiến tất cả sàn nhảy như nổ tung. Những pha hất tóc, những ngón tay nhỏ cứ lướt trên thân thể như muốn kiêu khích, như buộc tất cả những gã đàn ông ở đó phải phạm tội.
Chợt bàn tay của cô bị chụp lấy và bị kéo đi. Cô bất ngờ nhưng không hề phản kháng. Những người trong quán nhìn bóng hai người đó với bộ dạng tiếc ngẩn ngơ. Nếu họ nhanh chân hơn thì đã chiếm được cô rồi.
- Giờ chưa phải lúc, nếu xuất hiện vào lúc này cô ấy sẽ không chịu nổi khi nhìn thấy anh đâu.
- Tôi… thực sự không thể chịu đựng thêm…
Ở một góc trong quan bar có hai người đang ngồi nói chuyện với nhau. Một người bình thản nâng ly rượu trong tay, chiếc mũi đang thưởng thức vị ngọt ngào từ đó. Một người như đang mất tự chủ với ánh mắt đau khổ tới thê lương. Cả hai đều đang nói tới một người…