- Sao không nói cho tôi biết?
- Thì đang nói đây còn gì.
- Bà lù lù ở đây rồi thì ai chẳng biết. Ý tôi là nói với tôi sớm hơn ấy.
Hữu Thiên bật cười vì tính trẻ con của Vũ Hân. Cô đã cằn nhằn hơn nửa buổi về việc Mỹ Kim xuất hiện ở Red Ocean mà không nói cho cô hay. Mang tiếng là bạn thân mà mấy việc cỏn con này cô còn thua thư kí của Thành Nam. Nhưng sự xuất hiện của Mỹ Kim ở Red Ocean cũng không có để cô thấy lạ. Vấn đề là ở chỗ Mỹ Kim được đưa về chỉ để cộng tác với Khối Phát triển kinh doanh. Và nghe đâu người thân chinh sang tận Danis cũng chính là vị giám đốc đáng kính ấy. Nghe được tin đó, suýt nữa cái màn hình máy tính của Vũ Hân được tưới tắm bởi café.
- Sao lại nhìn tôi kì thế?- Mỹ Kim nhìn ánh mắt Vũ Hân mà chột dạ.
- Anh ta có ý gì với bà?
- Ai?- Mỹ Kim hỏi nhưng thừa biết Vũ Hân đang nói tới ai. Cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để trả lời những câu hỏi hóc búa của Vũ Hân rồi.
- Anh ta đang bật đèn xanh à?
Vũ Hân nói bâng quơ nhưng thực chất là đang nói với chính mình. Mỹ Kim lờ đi coi như không nghe thấy. Bật đèn xanh ư? Nực cười. Vũ Hân đang nghĩ Thành Nam là ai kia chứ? Kể cả không có mối quan hệ trước đây thì Mỹ Kim với anh ta cũng là không thể. Mỹ Kim tự biết lượng sức mình. Cô không có tự tin về bản thân như Vũ Hân nhưng cũng không hề tự ti về mình. Cô không xinh đẹp cũng chẳng ưa nhìn. Cô thừa hiểu những cô nàng như thế nào mới hợp mắt Thành Nam. Người như anh, gái vây quanh nhiều không đếm xuể, vì thế cô cũng không đề cao mình quá dù là đã cùng anh trải qua một cuộc tình. Có lẽ trong thời gian tới, Vũ Hân sẽ khá mệt mỏi với những suy diễn của mình đây.
- Em không hiểu sao em với anh có thể giao tiếp được với nhân vật tầm cỡ này.- Mỹ Kim lắc đầu.
- Thì cũng phải có người này người kia, cuộc sống mới phong phú chứ.- Hữu Thiên cười khì.
Mỹ Kim và Hữu Thiên quen nhau thông qua Vũ Hân. Và cũng vì thế, Hữu Thiên vô tình trở thành người bạn khác giới thân nhất của Mỹ Kim. Cô cũng như Vũ Hân coi anh là anh giai và anh hiển nhiên là nơi để cô trút bầu tâm sự khi không thể nói với Vũ Hân. Tình bạn, tình anh em này đã kéo dài từ Bắc vào Nam rồi. Việc cô vào Nam sống và làm việc, ngoài Vũ Hân vui mừng ra thì còn có cả Hữu Thiên nữa. Vì thế cô không cảm thấy quá cô đơn và lạc lõng với nơi xa lạ này.
- Thành Nam không gây rắc rối gì cho em chứ?- Hữu Thiên quan tâm. Anh cũng như Vũ Hân là khá bất ngờ khi Thành Nam chỉ đích danh Mỹ Kim là người “nằm vùng”.
- Anh ta dám?- Vũ Hân trừng mắt.
- Không có đâu anh.- Mỹ Kim phớt lờ Vũ Hân.- Công việc thôi mà. Lần này là chiến dịch quảng cáo thương hiệu cho cả hai công ty nên em phải cố gắng thôi.
- Thế thì chọn ai đó bên truyền thông hay PR quảng cáo gì đó ý. Cớ sao anh ta lựa bà làm chi?- Vũ Hân chen vào rất đúng lúc.
- Vì bạn bà là người thích hợp nhất hiểu chưa?- Mỹ Kim trừng mắt nhìn Vỹ Hân.- Cà dốt thế!
- Chứ không phải anh ta có ý gì khác hả?
- Em ngồi được chứ?
Cuộc thảo luận bị gián đoạn bởi một tiếng nói đúng chất người Sài Gòn, rất nhẹ nhàng và dễ lọt tai. Mỹ Kim và Vũ Hân ngước lên nhìn, Hữu Thiên thì như biết đó là ai rồi nên anh chẳng tỏ vẻ gì tò mò cả.
- Phương Nhi…- Vũ Hân mở to mắt.
Phương Nhi mỉm cười rồi tự động kéo ghế ngồi xuống. Cô nhìn Hữu Thiên nhưng lại chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng cùng gương mặt không cảm xúc nên cũng im lặng không dám nói câu nào với anh.
- À, đây là Mỹ Kim.- Vũ Hân giới thiệu.- Bạn thận của chị và Hữu Thiên. Còn đây là em gái của Mạnh Nguyên, Phương Nhi.
- Chào em!- Mỹ Kim cười tươi.- Là anh em có khác, đẹp y chang nhau.
- Dạ!- Phương Nhi cười ngượng.
- Hôm nay sao em rảnh mà qua đây vậy?- Vũ Hân nhìn cách ăn mặc khá công sở của Phương Nhi, tò mò nên lên tiếng hỏi.
- À em… thi tuyển vào W. Em vừa phỏng vấn xong.
- Thi tuyển?- Vũ Hân ngạc nhiên.- Ý em là vào W chứ không phải Red Ocean à.
- Vâng.- Phương Nhi gật đầu.
- Mọi chuyện tốt đẹp cả chứ?- Mỹ Kim hỏi.
- À vâng, có rất nhiều đối thủ đáng gờm nhưng em vẫn rất tự tin về chính mình.
Mỹ Kim nhìn Phương Nhi rồi lại nhìn Vũ Hân. Hai con người đang ngồi trước mặt cô đây có tính cách thật là giống nhau. Cô vẫn còn nhớ Vũ Hân đã luôn tự tin như thế nào trước cô. Dù trong công việc hay về vấn đề của bản thân. Vũ Hân không bao giờ tự kiêu và đề cao mình nhưng Mỹ Kim rất thích cái cách Vũ Hân thể hiện mọi thứ mà mình có. Đơn giản thôi nhưng nó thể hiện rằng Vũ Hân tự tin vào chính mình. Một sự tự tin mà mấy ai có được.
- Anh có việc nên đi trước nhé!- Hữu Thiên cười rồi đứng lên.
- Chờ chút.- Phương Nhi lên tiếng, sau đó cũng đứng dậy.- Em cần qua một nơi, anh có thể đưa em đi không?
Hữu Thiên nhìn Phương Nhi rồi gật đầu. Phương Nhi cười, cô chào Mỹ Kim và Vũ Hân rồi đứng dậy.
- Sao anh ấy lại phải tỏ ra như thế nhỉ?- Mỹ Kim xoa cằm hỏi Vũ Hân.
- Chắc có lí do nào đấy. Mà thôi dẹp, tôi muốn hỏi bà…
…
- Em không nhờ anh ưu tiên em đâu nên anh không cần phải như vậy.- Phương Nhi thấy không khí im lặng quá nên đành lên tiếng.
- Anh không bao giờ ưu tiên bất kì ai.
Câu nói lạnh lẽo có phần phũ phàng của Hữu Thiên đã cuốn sạch những hi vọng của Phương Nhi. Trong lòng cô lúc này rất bối rối, rất khó chịu, điều đó anh có biết không? Cô về Việt Nam chẳng phải là vì nhớ thương anh quá sao. Vậy mà trông thấy cô, anh lại lờ tảng như chưa hề quen. Rốt cuộc thì anh coi cô là gì? Cô thực chất ở vị trí nào trong trái tim anh.
Hữu Thiên mở cửa để Phương Nhi bước xuống rồi quay người bước đi mà không một lời chào. Nhìn cái quay lưng nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng ấy, Phương Nhi bất dác lên tiếng.
- Em… đối với anh là gì?
Hữu Thiên dừng bước, bàn tay chợt nắm chặt, đôi chân mày khẽ nhíu lại gần nhau.
- Anh thực sự không nhớ em một chút nào sao?
Hữu Thiên quay lại nhìn Phương Nhi đúng như mong muốn của cô. Anh lặng ngắm cô trong cái nắng có chút nhàn nhạt nhưng lại mang không khí mát mẻ, dễ chịu. Cũng như cái cảm giác anh đã từng có khi ở bên cô trước đây. Phương Nhi trước mặt anh lúc này không cò
n là cô nhóc nghịch ngợm, quái chiêu nhưng rất biết nghe lời trước đây nữa. Giờ cô thực sự đã trưởng thành rồi.
- Em muốn anh trả lời em như thế nào đây? Câu trả lời thế nào mới làm em vừa lòng?
Phương Nhi trân người nhìn Hữu Thiên. Tim nhói lên đau dữ dội. Anh đây sao? Anh liệu có phải là Hữu Thiên, người mà cô thương yêu không? Anh là người luôn điềm tĩnh và không bao giờ làm tổn thương bất kì một ai đó sao? Người đang đứng trước mặt cô… là anh sao?
- Anh có cần phải nói như vậy không? Anh có cần phải…
Hữu Thiên chợt kéo Phương nhi lại và ôm lấy cô. Phương Nhi bất ngờ tới mức miệng há hốc, mắt mở to.
- Ngốc.- Anh nói nhỏ.- Ý anh là muốn anh trả lời bằng hành động hay lời nói. Đi có mấy năm mà đã không hiểu được anh muốn nói gì sao?
- Anh… Hữu Thiên…
- Không phải chính em hờ hững với anh sao?- Hữu Thiên trách móc.- Mình là người lờ tảng trước mà dám to tiếng với anh à?
- …
Phương Nhi nghẹn tiếng, cô đưa tay đấm bùm bụp vào lưng Hữu Thiên như để giải tỏa cho nỗi nhớ trong lòng cô. Anh từ khi nào đã nắm bắt được cô như quân cờ trong thay thế này? Cô tới giờ vẫn là cô nhóc không hơn không kém trong mắt anh sao? Cô đã rất cố gắng để chứng tỏ bản thân mình cho anh thấy. Bởi cô nghĩ nếu mình cứ bé mãi, cứ như trẻ con mãi thì sẽ chẳng bao giờ cô có được trái tim của anh. Vì thế mà cô đã rời xa anh để trưởng thành hơn, để khi trở về, cô có thể sánh bên anh mà không thẹn thùng gì cả. Cô có thể tự hào rằng giờ cô đã lớn, đã có thể ở bên cạnh anh rồi. Thế nhưng dường như anh vẫn không nhận ra sự cố gắng của cô.
- Em đã sang Mỹ và học được gì vậy?- Hữu Thiên vuốt nhẹ mái tóc của Phương Nhi, miệng khẽ mỉm cười.- Sao vẫn trẻ con như thế?
Phương Nhi trùng mắt xuống, cô mạnh mẽ ẩn Hữu Thiên ra nhưng có điều anh đã đoán trước được nên đã ôm cô chặt cứng. Quả như những gì cô nghĩ, anh vẫn chỉ coi cô là trẻ con. Hữu Thiên thực sự cảm thấy lòng mình thoải mái, anh thực sự thích cảm giác trêu chọc và làm cô tức giận như thế này. Có như vậy anh mới cảm nhận được rằng cô vẫn như xưa, vẫn là Phương Nhi của anh.
- Đáng ghét, buông em ra.- Phương Nhi tức giận vì bị anh ôm cho không cựa quậy được gì.
- Yên nào!- Hữu Thiên nói nhẹ.- Dạo này anh mệt lắm nên không có sức giữ mãi thế này đâu.
Nghe thấy nói thế, Phương Nhi cũng ngoan ngoãn không cựa quậy nữa. Cô để yên cho Hữu Thiên ôm, mặt cô gục vào ngực anh rồi cũng mỉm cười. Trẻ con ư? Cô ở bên anh lúc nào cũng trẻ con. Và chỉ với anh cô mới vậy thôi.
Cô luôn muốn bắt đầu một cách đặc biệt, thực hiện một cách đặc biệt. Bởi lẽ cảm xúc là duy nhất, tình yêu là duy nhất chỉ dành cho một người duy nhất mà thôi. Và người duy nhất ấy, chẳng phải là anh hay sao?
- Ngoan!- Hữu Thiên hôn nhẹ lên tóc cô.- Anh thích em ngoan như vậy hơn!
- Này!- Phương Nhi sửng cồ nhìn anh.
- Haha…- Hữu Thiên bật cười.- Đừng như vậy với ai khác là được…
Người ta nói không có ai yêu nhau mà chưa từng cãi nhau hay xảy ra xung đột cả. Bởi vì qua những lần xung đột và xa cách ấy, họ sẽ nhận ra rằng người thực sự quan trọng đối với mình là ai. Tình yêu cũng sẽ vì thế mà ngày càng bền vững. Yêu không cần phải kiểu cách và cầu kì. Chỉ cần đơn giản là nhìn nhau và một cái ôm ghì chặt là đủ rồi. Như vậy cũng sẽ giải tỏa được những nhớ nhung sau những tháng ngày giận dỗi. Hờn giận ấy sẽ chuyển hóa thành tình yêu giống như một phương trình hóa học. Khi cân bằng được, người ta bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái và dễ chịu.
…
- Sao hôm nay lại có nhã hứng mời chị đi shopping thế?
Phương Nhi cười tươi khoác tay Vũ Hân đi quanh trung tâm thương mại
Red Ocean. Cô nhóc này mới sáng sớm đã xuất hiện trước nhà cô và kéo cô ra ngoài kêu muốn đi dạo. Ừ thì với Vũ Hân chuyện đó hoàn toàn bình thường nhưng… từ khi gặp mặt tới giờ, đây là lần đầu tiên Phương Nhi cười nói vui vẻ như vậy với cô. Điều đó tự dưng khiến cô cảm thấy lạ và cũng có chút bất an.
- Thì chị rảnh mà đúng không?- Phương Nhi tươi rói.- Anh em bảo cuối tuần nên rủ chị đi đâu đó vì nếu chị ở nhà chỉ có ngủ thôi.
- Ừ!- Vũ Hân gật gật đầu.- Chị hay bị mất ngủ nên thèm ngủ lắm.
- Haha, em cũng thế!
Vũ Hân bị Phương Nhi kéo vào gian hàng trang sức cao cấp mới được bày bán tại tầng . Đây là nhãn hàng nổi tiếng của của một doanh nghiệp lớn tại Mỹ. Vũ Hân ngước nhìn dòng chữ Maze mang tên cửa hàng bỗng dưng có cảm giác rất kì lạ.
- Chào quý khách!- Một nhân viên nữ trẻ trung đã tiến lại gần và mỉm cười thân thiện.
- Xin chào!- Phương Nhi đáp lại, còn Vũ Hân chỉ cười nhẹ vào gật đầu.
Những sản phẩm của Maze hầu hết đều tập trung vào chất liệu là bạch kim và vàng trắng. Tất cả những mẫu mã của sản phẩm đều đơn giản nhưng rất tinh tế và bắt mắt. Nhìn những chiếc vòng, chiếc nhẫn lấp lánh sau tấm kính thủy tinh ấy không khiến Vũ Hân lấy làm lạ.
- Wa… Chị, chị coi nè…
Phương Nhi mắt sáng lên, chỉ vào một vật gì đó trong tủ khiến Vũ Hân tò mò nhìn theo. Mắt cô bỗng mở to và tim đập mạnh.
Đó là một sợi dây chuyền bằng pha lê trong suốt, được bao quanh bởi một chiếc vòng khá mảnh được làm bằng vàng trắng. Chiếc vòng ấy được đính kim cương và đều đặc biệt là viên pha lê có thể xoay tròn trong chiếc vòng bao quanh ấy. Có lẽ tác giả của mặt dây chuyền này lấy ý tưởng từ sao hỏa. Nhưng nó cũng sẽ không quá gây chú ý nếu không nhìn kĩ vào điểm nhấn ở chính giữa viên pha lê. Phải nhìn kĩ thì mới thấy được bên trong viên pha lê ấy là hình một thiên thần nhỏ tung cánh vút bay từ trên cánh hoa bồ công anh. Đây quả thực là một tác phẩm điêu luyện và tinh xảo.
- Dandelion lady…
Vũ Hân bất giác lên tiếng khiến cô bán hàng khựng lại và quay sang hỏi.
- Xin lỗi, cô vừa nói gì ạ?
- À không, không có gì…
Vũ Hân nhìn mặt dây chuyền nằm ở chính giữa gian hàng. Đây chắc chắn là sản phẩm đắt giá nhất ở đây. Phương Nhi ngắm nhìn mặt dây ấy trong sự thích thú tột độ.
- Cho hỏi giá của mặt dây chuyền này là bao nhiêu?
- À cái đó xin lỗi quý khách.- Nhân viên bán hàng cúi đầu.- Đây là mặt dây chuyền do Tổng giám đốc của Maze thiết kế, đây là chiếc duy nhất và cũng chỉ có một. Vì thế mặt dây này chỉ để trưng bày chứ không bán. Mong quý khách thông cảm!
- Vậy sao?- Phương Nhi tiu nghỉu rồi quay sang Vũ Hân.- Chị, mình đi thôi. Chị…
Vũ Hân mặt tái xanh nhìn nhân viên bán hàng. Cô hệt như người mất hồn vậy. Phương Nhi hốt hoảng tới gần và lay người Vũ Hân.
- Chị à… chị không khỏe sao?
- À… chị không sao.
Vũ Hân gượng cười. Cô nhìn mặt dây chuyền ấy rồi quay người và bước ra khỏi cửa hàng với Phương Nhi. Trong đầu cô là hình ảnh của thiên thần nhỏ bé vút bay từ cánh hoa bồ công anh. Tác phẩm tuyệt diệu ấy có mấy ai biết nó đang nằm ở eo phải của cô. Hình xăm mang tên Dandelion lady ấy chính cô đã đặt tên cho nó và cũng chỉ có cô, Mỹ Kim và người đó biết được ý nghĩa thực sự. Và khi nhìn thấy mặt dây chuyền kia cô bất giác nghĩ tới chính mình. Có thể có nhiều người biết tới hình xăm ấy. Phải, cô đã tự an ủi mình như thế. Để lòng yên bình trở lại, cô buộc phải tự nói với mình như thế…
…
- Em có đặc biệt thích gì không?
- Gì là gì?
Vũ Hân ngồi vắt vẻo trên ghế sofa, mắt vẫn không rời khỏi cái Ipad của Mạnh Nguyên. Bàn tay liên tục di chuyển trên màn hình phát sáng ấy. Cô thực chất chẳng hề để ý tới lời Mạnh Nguyên đang nói.
- Hey, nhìn anh một chút đi!- Mạnh Nguyên đến trước mặt cô và giành lấy chiếc Ipad.
- Mãi em mới chơi được tới bàn đó đó.- Vũ Hân nhăn tít mặt, tay với với.
- Lát anh sẽ chơi lại cho.- Mạnh Nguyên nghiêm nghị.- Giờ nghe anh hỏi. Em có đặc biệt thích gì không?
- Thích gì đó đặc biệt á?- Vũ Hân nghiêng đầu.- Là sao ạ?
- Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?- Mạnh Nguyên lại hỏi.
- /.
- ngày nữa là…
- À, là sinh nhật em!- Vũ Hân cười nhẹ.
- Em thật là… sinh nhật mình mà còn không nhớ sao?- Mạnh Nguyên trách móc.
Không nhớ ư? Không, thực sự là cô không nhớ. Trước đây cô rất nhớ ngày sinh nhật mình bởi ngày đó cô mong muốn được tặng một món quà sinh nhật bất ngờ từ ai đó. Nhưng từ khi chuyện ấy xảy ra, cô đã không bao giờ muốn nhớ tới ngày sinh nhật nữa. Với lại cô sinh vào mùa đông mà ở miền nam tháng lại là mùa mưa nên quả thực là cô không hề nhớ tới. Mạnh Nguyên chăm chú nhìn gương mặt không chút vui mừng của Vũ Hân mà lấy làm thắc mắc.
- Sao vậy?
- Không có gì.- Vũ Hân lắc đầu.- Em đang nghĩ xem anh sẽ tặng quà gì cho em.
- Muốn bất ngờ hả?- Mạnh Nguyên cười khì ôm lấy cô.
- Tất nhiên, chứ bộ em nói thứ em muốn cho anh nghe sao?- Vũ Hân cong môi.- Em bây giờ có thiếu gì đâu. Nhà có, người yêu có, tiền có, cuộc sống đầy đủ cả rồi.
- Em thiếu một thứ!- Mạnh Nguyên nói khẽ.- Rất quan trọng nhưng thôi sẽ nói với em sau.
Vũ Hân nhìn vào đôi mắt đen láy và tràn ngập yêu thương của Mạnh Nguyên mà chột dạ. Một thứ ư, anh nghĩ cô không biết đó là gì sao? Hạnh phúc đối với cô chính là có một công việc để làm, một người để yêu và một tương lai để hi vọng. Tương lai ấy chẳng phải là mái nhà có người đàn ông sẽ ở bên mình suốt đời và những đứa con sao? Anh dường như đã quá hi vọng vào cô, anh giờ có lẽ yêu cô sẽ chỉ nghĩ tới việc cùng cô sống chung và mãi mãi ở bên nhau mà thôi. Điều đó anh có biết cô không thể làm được cho anh. Người mà anh ôm trong lòng và đặt trọn niềm tin yêu sẽ không thể ở bên cạnh anh mãi mãi.