- Hân? Sao con lại ở đây?
Bà Bích bất ngờ khi thấy đứa con gái của mình xuất hiện trước cửa. Nhìn quanh một lượt, bà nhận thấy Vũ Hân không đi cùng ai, cũng không đem theo hành lý nên cũng yên tâm. Có lẽ con gái bà chỉ đi công tác vài ngày mà thôi.
- Đi công tác sao?
Bà Bích bước vào nhà rồi trở lại bên căn bếp nhỏ. Vũ Hân im lặng bước theo bà, gương mặt cô mỗi lúc một nặng nề hơn.
- Không ạ!- Cô đứng phía sau bà, khẽ trả lời.
- Hử?- Bà Bích dừng ngón tay đang nhặt rau rồi quay lại nhìn cô.- Vậy về nhà làm gì?
- Con… bỏ việc rồi!
Vũ Hân cười gượng khiến gương mặt càng trở nên nhợt nhạt hơn. Bà Bích thấy hình như mình nghe lầm, đôi mắt bà nheo lại khó tin. Bà nhìn chằm chằm vào đứa con gái mà bà yêu thương này. Nhìn vào ánh mắt đờ đẫn, làn da trắng xanh của nó mà thấy tim nhói đau.
- Đã có chuyện gì xảy ra?- Bà hỏi, gương mặt vẫn giữ nét bình tĩnh vốn có.
Vũ Hân không biết nói gì, cô không biết phải bắt đầu từ đâu và phải giải thích ra sao. Tất cả những gì đã và đang xảy ra, mẹ cô đều không biết. Vậy thì cô nên bắt đầu từ đâu đây? Từ câu truyện bi thương của bốn năm trước hay là những mất mát thương tổn của bốn năm sau?
- Vậy Mạnh Nguyên thì sao?- Bà Bích tiếp tục đặt câu hỏi.- Nó đồng ý để cô nghỉ việc sao?
- Anh ấy…- Nghe tới tên anh, lòng cô chợt quặn thắt.- Sẽ không còn liên quan gì tới cuộc sống của con nữa. Chúng con đã chia tay rồi.
Không ngờ rằng cô lại có thể nói ra việc chia tay của hai người một cách nhẹ nhàng tới như thế. Vũ Hân chợt cười chính bản thân mình.
- Chia tay?- Bà Bích hốt hoảng.- Đó là một chàng trai tốt, Hân. Tại sao lại không giữ lấy người ta? Không phải nó yêu cô sao? Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?
- Mẹ…
- Cô không còn trẻ nữa.- Bà Bích cắt lời con gái, cơn giận dữ trong lòng tăng lên.- Cô liệu có thể gặp một người tốt như thế nữa hay không? Tôi sẽ trả lời luôn là không có đâu. Cuộc đời nhìn vậy mà rất ngắn ngủi, cô cũng không thể trêu đùa với tuổi thanh xuân của mình như thế. Cô không nghĩ cho tôi thì cũng phải nghĩ cho bản thân mình chứ. Quay đi quay lại, thời gian sẽ trôi rất nhanh. Cô không biết giữ lấy mà lại còn…
- Con không thể giày vò anh ấy thêm nữa.- Vũ Hân hét lên, những giọt nước mắt lã chã rơi.- Con không thể cho anh ấy thứ mà anh ấy muốn… Đứa con… con không thể…
- Sao…?- Bà Bích trấn động, đứng im như trời trồng.
- Con… không thể sinh con…
Vũ Hân quỳ thụp xuống đất rồi ôm mặt khóc. Những nhẫn nhịn, những kìm nén cô giữ trong lòng mấy ngày nay đã bộc phát trong một phút yếu đuối.
Khi đối diện với Hoàng Quân, khi lấy hết dũng khí nói cho anh về sự thật mình đã cất giấu bấy lâu nay, cô chỉ thấy nhẹ nhõm. Nước mắt của lúc ấy lại chính là những giọt nước mắt thoải mái.
Khi chia tay Mỹ Kim, khi cả hai cùng hàn huyên về cuộc đời, về tình yêu, cô cũng kìm nén những giọt nước mắt đau thương lại. Bởi cô biết cô cần phải mạnh mẽ, vì từ giây phút đó, sẽ không có ai bên cạnh cô nữa.
Khi nghe những lời chân thành từ Hạ Băng, cô chỉ thấy tim nhói đau, đau tới mức cô muốn tắc thở. Đó chẳng phải là điều mà cô hằng mong ước hay sao. Nhưng đó cũng chính là một giấc mơ xa vời mà cô mãi mãi không bao giờ với tới được. Mãi mãi…
Khi bước chân ra khỏi vòng tay ấm áp của anh, bước ra khỏi căn phòng mà hai người đã từng ân ái. Cô cũng đã cố gắng nuốt nước mắt vào tim. Đau thương, tội lỗi, hối hận chồng chất, vậy mà giờ cô mới bật khóc thành tiếng. Cô khóc vì cô đã mất anh, cô khóc vì cô không thể làm mẹ và cô khóc cho cả cuộc đời lận đận của mình.
Bà Bích nhìn con gái, nước mắt bà cũng lặng lẽ rơi. Làm mẹ, đó chính là thiên chức của người phụ nữ vậy mà con gái bà lại đánh mất điều quý giá ấy. Bà lặng nhắm mắt lại. Ông trời thật tàn nhẫn làm sao khi trừng phạt điều nặng nề ấy lên đứa con gái duy nhất của bà. Cũng là phụ nữ, bà hiểu cái cảm giác ấy. Đứa con… đã trở thành giấc mơ không có thật…
- Mạnh Nguyên… biết không?- Bà Bích ngồi xuống chiếc ghế, khẽ hỏi.
- Anh ấy không biết!- Vũ Hân nghẹn ngào.- Con không muốn anh ấy đau khổ thêm nữa.
- Vậy cũng tốt. Không nên bó buộc người ta với mình.- Bà lại cúi nhìn Vũ Hân.- Vậy bây giờ con định làm gì?
- Con…
- Cứ nói đi, mẹ tôn trọng quyết định của con!
…
Trong khoảng thời gian hơn nửa đời người của bà Bích, bà chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này. Một chàng trai cao lớn, tuấn tú và thành đạt lại quỳ trước mặt bà chỉ để nghe tin về cô con gái đã biến mất của bà. Nhưng người đó có biết, bà cũng thực đau lòng và không thể nói với anh.
Nhìn dáng vẻ tiều tụy, đôi mắt thâm quầng, bàn tay bị băng lại chằng chịt, bà Bích đã biết con gái bà đã gây nên những gì. Nó bỏ đi nhưng đã để lại phía sau biết bao nhiêu khổ đau cho người khác. Nó không chỉ hành hạ người mẹ là bà, mà còn hành hạ cả người đàn ông vô tội này nữa. Bà nên làm cái gì lúc này đây… Nếu cứ thế này, con gái bà đã gây nên tội thì tội sẽ càng chồng chất, sẽ càng đau khổ hơn trong quãng đời còn lại…
- Cậu về đi!- Bà Bích lại lặp lại câu nói này một lần nữa.
- Cháu cầu xin bác, hãy cho cháu gặp cô ấy!- Mạnh Nguyên cúi đầu, giọng nói anh cầu khẩn, tha thiết.
- Tôi đã nói với cậu là nó đã đi rồi và tôi cũng không biết nó đi đâu cả.
- Cháu xin bác!- Mạnh Nguyên nhìn bà Bích. Ánh mắt anh chân thành mà đau khổ.
- Câu việc gì phải khổ như vậy?- Bà Bích đau lòng nhìn anh.- Nó có xứng không? Vũ Hân nhà tôi có xứng không?
- Cô ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất. Xin bác hãy giúp cháu!
Trời ơi, rốt cuộc là con gái bà đã làm những gì mà lại khiến chàng trai này khổ sở vì nó như vậy? Một chàng trai tốt như thế này, tại sao lại cứ phải là con gái bà mới được?
- Nó không xứng!- Bà Bích gằn giọng.- Nó không thể lấy cậu được, tôi cũng không cho phép!
- Bác…- Mạnh Nguyên hoảng hốt.
- Nó không thể làm một người vợ tốt, càng không thể làm một người mẹ. Tôi nói cho cậu biết, nó không thể làm mẹ, nó không thể sinh con.
Những lời vừa nói như dao cắt vào lòng bà, thế nhưng bà cũng không hề dễ chịu khi công khai sự thật này. Nếu muốn người ta từ bỏ từ phải khiến người ta đau đớn tới mức không chịu đựng nổi mà từ bỏ. Bà biết bà rất độc ác thế nhưng bà chỉ vì không muốn nhìn thấy chàng trai này cứ mãi đau khổ như vậy vì con gái bà.
- Vậy thì có sao? Người cháu yêu là cô ấy!
Đúng vậy, có sao. Anh đã biết chuyện đó từ bốn năm trước, vậy mà vẫn sống chết yêu cô. Tình yêu của anh giờ đây đã không còn như xưa nữa. Sẽ không còn điều gì khiến anh phải từ bỏ cô nữa. Vũ Hân của anh rất yếu đuối, cô cần có người ở bên cạnh để dựa vào. Và anh chính là bến bờ đó của cô. Chỉ có anh mới có thể chở che, bảo vệ cô. Chỉ có anh mới có thể lấp đầy những thương tổn trong tim cô. Chỉ có anh mới có thể yêu cô và yêu cô nhiều như vậy…
- Cậu…- Bà Bích thấy trời đất như đảo lộn.
- Cháu biết tất cả những chuyện đó, nhưng cháu không thể từ bỏ cô ấy. Cháu yêu Vũ Hân thưa bác!
Bà Bích lắc đầu.
Đây là sự thật sao? Tại sao lại có một người đàn ông vẹn toàn tới mức ấy. Lại có một người chấp nhận được sự thật này sao? Mà khi đã biết, người đó lại còn hết mực yêu thương con gái bà nữa.
- Tôi thực sự không dám!- Bà Bích nói nhỏ.- Nó sẽ có tội nếu nó lấy cậu. Ông trời nhất định sẽ trừng phạt nó. Giờ phút này cậu có thể giõng dạc tuyên bố rằng cậu không quan tâm tới việc con gái tôi không thể có con. Nhưng trong cuộc đời vợ chồng về sau, cậu có dám chắc điều đó hay không? Đứa con chính là kết tinh tình yêu, cũng chính là minh chứng rõ ràng nhất của vợ chồng cậu.
Nhưng con gái tôi lại không thể làm điều đó cho cậu. Mạnh Nguyên, cậu hãy từ bỏ đi. Hãy quên nó đi, trên đời này có biết bao người phụ nữ tốt hơn, hoàn hảo hơn nó. Vũ Hân nhà tôi có quá nhiều khuyết điểm mà chính tôi là mẹ, cũng không thể chấp nhận giao nó cho bất cứ ai…
Bà Bích cố kìm nén những giọt nước mắt. Bà đứng lên rồi kiên quyết bước lên phòng mình, bỏ mặc Mạnh Nguyên ở lại đó. Bà thực sự không dám đối diện với anh nữa. Cứ nhìn dáng vẻ đau khổ của anh, bà lại nghĩ tới đứa con gái của bà. Nó đã phải đau đớn thế này khi quyết định từ bỏ tình yêu này. Nếu như… nếu trên đời này có nếu như, bà nguyện nhận hết đau khổ về mình để con gái bà được hạnh phúc, bà cũng cam tâm.
Và ngày hôm đó rồi ngày sau đó nữa, hình ảnh chàng trai quỳ trước sân nhà mình đã khiến bà Bích không thể chịu đựng thêm. Dù bà có nói gì, có trách mắng anh, có cầu xin anh, anh vẫn cứ như tảng đá, kiên trì tới phút cuối cùng. Trái tim sắt đá của bà cũng vỡ vụn vì hành động đó của anh. Thế nhưng bà không thể giao con gái bà ra được. Giờ nó nó đã rời xa bà, rời xa tất cả để tìm lấy cuộc sống của mình. Bà biết nói gì với chàng trai đó đây?
- Rốt cuộc là cậu muốn gì?- Bà Bích mệt mỏi.- Cậu có ngất trên sân nhà tôi, tôi cũng không cho cậu một câu trả lời được. Tôi không biết nó đi đâu cả, cậu không tin tôi sao?
- Cháu… muốn một lời hứa từ bác.
Mạnh Nguyên thì thào. Mấy ngày hôm nay, anh không ăn không uống mà chỉ một mực quỳ ở đây chờ đợi. Anh biết cô đã đi thật rồi, cũng biết những gì mẹ cô nói là thật nhưng giờ anh lại cần một câu nói từ bà.
- Cậu muốn tôi hứa gì?
- Cháu sẽ tìm cô ấy. Dù có mất cả đời này cháu cũng sẽ tìm ra cô ấy. Chỉ xin bác, nếu như cháu tìm được cô ấy mà cô ấy chấp nhận trở về với cháu, xin bác hãy chúc phúc cho chúng cháu!
Bà Bích khẽ rơi lệ rồi gật đầu.
- Được… chỉ cần con gái tôi đồng ý… tôi cũng sẽ đồng ý…
- Cảm ơn bác!
- Đứng lên thôi, con trai!
Bà Bích đau lòng tới đỡ Mạnh Nguyên. Anh gượng cười rồi đứng dậy nhưng đôi chân tê rần đã không nghe rời anh mà lảo đảo. Lái xe của Mạnh Nguyên thấy thế thì lao từ trong xe ra đỡ lấy anh.
- Vào nhà nghỉ ngơi đi đã!- Bà nắm lấy bàn tay lành lạnh của anh.
- Cháu xin phép đi trước!- Mạnh Nguyên cúi đầu.- Cháu phải đi tìm cô ấy! Một phút, một giây cũng là quý giá đối với cháu!
Cái mà người ta nói là tình yêu cao thượng đó, bà Bích xưa nay không hề tin. Thế nhưng khi nhìn bóng lưng của chàng trai đó, bà lại chắc chắn hơn ai hết. Tình yêu quả thực kì diệu tới mức thần kì, biến những điều không thể thành có thể.
Trái tim con người có thể rộng lớn, bao la được như vậy sao? Ở trên đời này, liệu còn có một chàng trai tên Phan Mạnh Nguyên thứ hai hay không? Mà nếu có, liệu người đó có trái tim như anh không? Trái tim ấy khi yêu chỉ có thể dùng bốn chứ để hình dung: Tình yêu cao thượng!