Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

‘Trúng tiếng sét ái tình’ thì hơi khoa trương, tuy nhiên Diệp Tử Kiêu biết rõ, anh ta quả thực bị Hứa Hủ thu hút.

Trên bãi cỏ của buổi chiều tà ngày hôm đó, một cô gái nhỏ bé trắng trẻo, hai tay dính đầy máu, ra lệnh cho anh ta bằng giọng điệu hết kiên nhẫn. Hình ảnh này đúng là có sức chấn động về thị giác.

Anh ta cảm thấy cô rất năng nổ, rất oai phong, cũng rất đáng yêu.

Thích thì theo đuổi. Đối với Diệp Tử Kiêu, đây là đạo lý vô cùng đơn giản.

Sau đó, anh ta bám theo cô nửa ngày, kết quả cô không nhìn thẳng anh ta một lần. Ban đầu, Diệp Tử Kiêu có cảm giác thất bại và vô vị. Anh ta đứng sau lưng cô, nhìn cô chau mày ngồi xổm xuống bãi cỏ, quan sát hiện trường gây án cả tiếng đồng hồ. Lúc đứng dậy, chân cô rõ ràng tê liệt, toàn thân lảo đảo mới đứng vững. Sau đó, cô nhún nhảy vài cái, hai chân mới hoạt động trở lại.

Lúc bấy giờ, Diệp Tử Kiêu bất chợt có ý nghĩ: Nếu cô trở thành bạn gái nhỏ của anh ta, anh ta sẽ không để cô chịu vất vả như vậy, anh ta sẽ chiều chuộng yêu thương cô lên tới tận trời, để cô muốn gì được nấy, không cần tay dính đầy máu, không cần đối diện với sự tàn sát, cả ngày hưởng thụ niềm vui ngọt ngào.

***

Sắc đêm mông lung, ánh đèn dịu dàng,

Diệp Tử Kiêu giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, giơ tay về phía Hứa Hủ: “Xin chào, Hứa tiểu thư, chúng ta từng gặp nhau rồi. Tôi tên là Diệp Tử Kiêu.”

Hứa Hủ nhíu mày, vừa định nói anh đúng là nhàm chán, cô liền bắt gặp ánh mắt ôn hòa và khích lệ của anh trai.

Cô chợt nhớ đến lời Quý Bạch: Hứa Hủ, biết cách đối nhân xử thế là điều rất cần thiết.

Cô cũng nhớ đến câu nói của anh trai cách đây ít phút: Hôm nay em đã đến đây thì hãy nể mặt anh, ít nhất cũng nên ăn hết bữa cơm với cậu ta.

Trầm mặc hai giây, Hứa Hủ cuối cùng cũng giơ tay: “Chào anh.”

Đôi mắt đẹp đẽ của Diệp Tử Kiêu vụt qua ý cười hài lòng. Nắm bàn tay nhỏ của Hứa Hủ, anh ta hơi ngây người. Bàn tay cô mềm mại và lạnh giá vượt ngoài sức tưởng tượng của anh ta. Ở giây tiếp theo, Hứa Hủ đã dùng sức rút tay về.

Ba người ngồi xuống bàn, Hứa Tuyển cầm quyển menu lên xem, Hứa Hủ nhìn chằm chằm xuống mặt bàn.

“Hứa tiểu thư có sở thích gì không?” Diệp Tử Kiêu hỏi.

Hứa Hủ không định nói chuyện với anh ta nên trả lời qua loa: “Ngoài công việc, tôi chẳng có sở thích gì.”

Diệp Tử Kiêu mỉm cười: “Trùng hợp quá, tôi cũng vậy.”

Hứa Hủ trầm mặc.

Hứa Tuyển liếc qua hai người, khóe miệng cong lên.

Diệp Tử Kiêu lại hỏi: “Nghe nói cô học ngành tâm lý tội phạm, ngành đó nghiên cứu gì vậy? Có giống phim Mỹ không?”

Hứa Hủ bình thản trả lời: “Lúc ở trường, tôi chủ yếu nghiên cứu ba phương diện. Thứ nhất là xây dựng kho dữ liệu và hành vi kiểu mẫu của tội phạm Trung Quốc. Thứ hai là nghiên cứu ảnh hưởng của hoàn cảnh gia đình Trung Quốc đối với hành vi phạm tội của người trưởng thành. Thứ ba là...” Cô lại nói một lô một lốc từ chuyên ngành khó hiểu.

Diệp Tử Kiêu nghe rất chăm chú, anh ta liên tục gật đầu, khóe miệng để lộ ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sáng lấp lánh.

“Sao em nói phức tạp thế, anh chẳng hiểu gì cả?” Hứa Tuyển lên tiếng.

Diệp Tử Kiêu lập tức tiếp lời: “Tôi cũng không hiểu, nhưng tôi cảm thấy Hứa Hủ nói rất hay.”

Sau đó, Diệp Tử Kiêu hỏi bất cứ câu gì, Hứa Hủ đều trả lời: “Ừ”, “Đúng”, “Tôi không biết”.

Trong bữa ăn, Hứa Tuyển đi nhà vệ sinh một lúc. Phòng ăn chỉ còn lại hai người, Diệp Tử Kiêu nhìn Hứa Hủ cười cười. Hứa Hủ nói thẳng thừng: “Buổi coi mắt này không có bất cứ ý nghĩa nào, tôi sẽ không chấp nhận anh.”

Ngoài định liệu của Hứa Hủ, Diệp Tử Kiêu không hề tỏ ra ngạc nhiên và tức giận. Anh ta gật đầu, bộ dạng vẫn rất ôn hòa.

Sau đó, anh ta mở miệng: “Hứa Hủ, tôi biết hành vi trước đó của tôi hơi đường đột, để lại ấn tượng không tốt cho em, còn quấy nhiễu công việc của em. Tôi xin lỗi.”

Diệp Tử Kiêu thành khẩn nhận lỗi như vậy, Hứa Hủ không phải là người hà khắc, cô gật đầu: “Không có gì, tôi không để bụng, anh cũng đừng bận tâm.”

Nụ cười trên môi Diệp Tử Kiêu càng sâu hơn, để lộ ra hàm răng trắng bóng: “Chuyện quá khứ chúng ta đều không để trong lòng, vậy thì tối nay tôi chính là đối tượng coi mắt của em. Hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội, em hãy tìm hiểu tôi rồi mới quyết định có nhận lời làm bạn của tôi hay không?

Tôi năm nay hai mươi lăm tuổi, thân thể khỏe mạnh, không có tật xấu cũng không có tiền án tiền sự. Ngoài ra, điều kiện kinh tế của tôi tương đối tốt, trong tương lai có thể đảm bảo cho em một cuộc sống không cần lo cơm áo gạo tiền. Thành tích tốt nghiệp của tôi ở nước ngoài thuộc top 10, trắc nghiệm IQ đạt mức cao, có lợi cho đời sau.

Ngoài ra, yếu tố quan trọng nhất là, tôi có cảm tình với em. chúng ta hẹn hò, tôi sẽ giữ thái độ nghiêm túc về mối quan hệ này. Vì vậy, em hãy suy nghĩ lại đi.”

Hứa Hủ ngẩn người.

Đây là lần đầu tiên trong đời, có người tuôn một tràng dài, thẳng thắn bày tỏ tình cảm với cô. Hơn nữa, những điều anh ta nói đều có lý.

Thật ra, Diệp Tử Kiêu có sự chuẩn bị từ trước. Anh ta đã hỏi thăm Hứa Tuyển về sở thích của Hứa Hủ. Hứa Tuyển tuy không đến mức giúp người ngoài, nhưng vẫn có thể chỉ bảo đôi điều. Hứa Tuyển nói với Diệp Tử Kiêu, em gái anh gặp bất cứ chuyện gì cũng thích phân tích, khuyên Diệp Tử Kiêu đừng coi cô là những cô gái ham hư vinh bình thường, mà phải dùng thành ý chinh phục cô.

Diệp Tử Kiêu suy đi tính lại, quyết định nói những lời vừa rồi. Điều này hoàn toàn phù hợp với thói quen logic của Hứa Hủ, nên cô đã nghe lọt tai.

Bắt gặp bộ dạng ngẩn ngơ của Hứa Hủ, trong lòng Diệp Tử Kiêu mừng thầm. Anh ta lại hỏi: “Tôi có thể coi như em mặc nhận hay không?”

Hứa Hủ bóp trán: “Xin lỗi, tôi hơi mệt mỏi, tư duy không rõ ràng nên ảnh hưởng đến khả năng phán đoán. Anh hãy để tôi tập trung tinh thần suy nghĩ vài phút. Sau đó tôi sẽ trả lời anh.” Nói xong, cô nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay rồi bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

Diệp Tử Kiêu cảm thấy khó tin, cũng hơi buồn cười. Cô gái nhỏ này thật sự chuyên tâm suy nghĩ?

Nếu đổi lại là người khác, Diệp Tử Kiêu chắc chắn sẽ cười nhạt và bỏ đi. Kể cả khi anh ta chủ động theo đuổi đối phương, anh ta sao có thể biến thành con cá nằm trên thớt, đợi đàn bà tuyên bố kết quả cuối cùng? Lại còn ở ngay trước mặt anh ta.

Nhưng đối tượng là Hứa Hủ, anh ta biết cô không có ý sỉ nhục anh ta, cũng không tỏ ra kiêu ngạo. Cô chỉ là nghiêm túc suy nghĩ...

Yêu đương không phải là vấn đề chuyên ngành, vậy mà cô nói ‘Tư duy không rõ ràng, cần tập trung tinh thần suy nghĩ’. Trong con mắt của Diệp Tử Kiêu, Hứa Hủ rõ ràng đã bị anh ta thuyết phục, cô đang do dự mà thôi. Còn chần chờ gì chứ, anh ta có gì không tốt?

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng khi thấy Hứa Hủ nhíu mày, Diệp Tử Kiêu bất giác hơi căng thẳng.

Khoảng một phút sau, Hứa Hủ ngẩng đầu, thần sắc vô cùng thản nhiên: “Tôi đã nghĩ xong rồi. Rất xin lỗi, tôi không thể chấp nhận.”

Diệp Tử Kiêu biến sắc mặt, gần như lập tức hỏi: “Tại sao?”

Hứa Hủ ngập ngừng một lát, cô cất giọng mềm mỏng: “Rất cám ơn anh đã có cảm tình với tôi, điều kiện của anh rất tốt, nhưng quả thật tôi không thích loại hình như anh. Điều kiện có thể cải thiện, còn ý thích rất khó khống chế. Tôi thành thực xin lỗi.”

Lúc Hứa Tuyển quay lại, Diệp Tử Kiêu đang tựa vào thành ghế, dõi mắt ra ngoài cửa sổ, sắc mặt tương đối khó coi. Hứa Hủ cầm điện thoại di động, đầu ngón tay lướt trên màn hình, gương mặt cô hơi ửng đỏ.

Hứa Tuyển không hỏi han tình hình, mà ngồi xuống nói chuyện làm ăn.

Nửa sau bữa cơm của buổi tối ngày hôm đó, Diệp Tử Kiêu không nói với Hứa Hủ một lời, Hứa Tuyển cũng không tiếp tục làm mối. Hứa Hủ cất điện thoại, im lặng nghe hai người đàn ông trò chuyện.

Sau bữa cơm, Hứa Tuyển nói: “Hứa Hủ, em lên xe đợi anh trước, anh và Diệp thiếu hút điếu thuốc.”

Hứa Hủ ‘ừ’ một tiếng rồi đi ra ngoài. Hai người đàn ông châm thuốc lá, Hứa Tuyển cười cười: “Em gái tôi tính tình thẳng thắn, không giỏi giao tiếp, cũng do tôi chiều chuộng quen rồi, lần sau ăn cơm, chúng ta sẽ không gọi con bé nữa.”

Diệp Tử Kiêu lập tức hiểu ý. Câu nói của Hứa Tuyển có ý xoa dịu buổi coi mắt thất bại ngày hôm nay, đồng thời giữ thể diện cho anh ta.

Anh ta dõi theo hình bóng Hứa Hủ ở phía xa xa, mỉm cười trả lời: “Anh không gọi, tôi sẽ tự mình hẹn cô ấy. Có công mài sắt, có ngày nên kim, anh không can thiệp vào việc kết bạn của em gái anh đấy chứ?”

Hứa Tuyển hơi bất ngờ, mỉm cười: “Được, tôi sẽ không can thiệp.”

Thật ra lúc bị Hứa Hủ từ chối, Diệp Tử Kiêu rất tức giận. Anh ta cho rằng cô gái này quá cố chấp, chẳng hề nể mặt anh ta.

Nhưng sau đó, Diệp Tử Kiêu cảm thấy không cam lòng. Anh ta nhủ thầm, anh ta không tin không thể theo đuổi cô gái nhỏ đó.

Ý nghĩ này có lẽ xuất phát từ ham muốn chinh phục. Diệp Tử Kiêu cũng biết, chính sự cự tuyệt của Hứa Hủ càng khơi gợi hứng thú trong con người anh ta. Nhưng điều đó có can hệ gì, đàn ông chinh phục đàn bà là lẽ dĩ nhiên.

***

Trong con mắt của Hứa Hủ, vụ Diệp Tử Kiêu đã được giải quyết. Cô không hề hay biết Diệp Tử Kiêu không có ý định bỏ cuộc. Hai ngày cuối tuần tiếp theo tuy phải dậy sớm, nhưng cả ngày được ở nhà nghỉ ngơi nên Hứa Hủ hồi phục không ít.

Đến chiều chủ nhật, Hứa Hủ nấu một nồi cháo bồi bổ thân thể.

Có điều, cô sống một mình, sau khi ăn no căng bụng, nồi cháo vẫn còn một nửa. Hứa Hủ không thích lãng phí lương thực, cô định ngày mai mang đến Cục Cảnh sát làm bữa sáng. Mặc dù vậy, cô vẫn không thể ăn hết nồi cháo. Hứa Hủ đột nhiên nhớ tới Quý Bạch, thế là cô nhắn tin cho anh: “Em vừa nấu ít cháo, còn rất nhiều, sáng mai anh có ăn không?”

Quý Bạch nhanh chóng nhắn lại: “Cháo gì?”

“Cháo đậu đỏ.”

Quý Bạch trả lời: “Được.”

***

Một tuần sau đó sóng yên biển lặng, Hứa Hủ dần dần thích ứng với việc huấn luyện ác quỷ. Cô và Quý Bạch tuy sáng sáng cùng nhau tập luyện nhưng không nói chuyện nhiều, về cơ bản mỗi người chạy một đường. Thỉnh thoảng mang theo bữa sáng, Hứa Hủ biết điều chuẩn bị thêm một phần cho Quý Bạch.

Bình thường, hai người trao đổi cũng chỉ hạn chế trong công việc. Vụ án Dương Vũ đã hoàn toàn kết thúc. Thời gian gần đây không xảy ra vụ án nghiêm trọng nào khác.

Để tránh gây hoảng sợ trong dân chúng, Cục Cảnh sát không công khai vụ án này. Do đó, đa phần người dân thành phố Lâm đều không biết tình hình. Một số ít nghe nói đến vụ lưỡi dao cắt tay người ở công viên, cũng chỉ cho là trò đùa ác ý của đám thanh thiếu niên. Bản thân vụ án không gây ảnh hưởng đến xã hội ở thành phố Lâm.

Tuy nhiên, cả đội hình cảnh đều biết chuyện Quý Bạch bắt Hứa Hủ rèn luyện thể lực. Trong bữa cơm trưa ngày hôm nay, mọi người lên tiếng an ủi và động viên Hứa Hủ ngay trước mặt Quý Bạch. Ai nấy đều nói, tuy quá trình tàn khốc nhưng kết quả sẽ rất tốt đẹp. Lần gần đây nhất Quý đội bắt cấp dưới rèn luyện thể lực là vào ba năm trước, một anh chàng cảnh sát tương đối yếu ớt, cũng bắt đầu từ việc mỗi ngày chạy ba mươi vòng quanh sân tập. Bây giờ người ta là một cảnh sát vạm vỡ, thân hình tám múi, vừa chạy giỏi vừa đánh giỏi, là trụ cột của Chi cục khu vực phía đông.

Hứa Hủ gật đầu, bày tỏ sự đồng tình.

Lúc này, Diêu Mông mới biết, Quý Bạch ngày ngày đích thân huấn luyện Hứa Hủ.

Cô không sáp lại gần cười nói như mọi ngày, mà trầm mặc quan sát gương mặt ẩn hiện ý cười nhàn nhạt của Quý Bạch và gương mặt ửng đỏ của Hứa Hủ.

Diêu Mông có cảm giác không mấy dễ chịu. Trong tâm trạng của cô có một chút cảm tình dành cho Quý Bạch, một chút không cam lòng và một chút bất lực. Ngoài ra, cô còn có một cảm giác cô quạnh khi bị người khác bỏ lại phía sau mà cô không thể nào thay đổi tình hình.

Kể từ hôm Quý Bạch trở về, trong lòng Diêu Mông bắt đầu nảy sinh tình cảm với anh.

Cô còn nhớ rõ, hôm đó anh mặc áo khoác gió màu đen. Dáng người anh cao lớn nổi bật, đẹp trai hơn bất cứ người đàn ông nào cô từng gặp qua. Lúc đó, Diêu Mông nghĩ, anh quả thực rất xuất sắc, bất kể ngoại hình hay năng lực.

Nếu nhắc đến mục tiêu phấn đấu, vậy thì bây giờ Diêu Mông đã có thể xác định, cô hy vọng trở thành người như Quý Bạch.

Bởi vì cô và anh vốn cùng một loại người, cùng có ngoại hình xuất sắc, cùng nói chuyện bằng thực lực, cùng chững chạc già dặn như nhau.

Vậy mà người đàn ông khiến cô phải ngước nhìn, người có quyền cao chức trọng trong đội hình cảnh lại nhận Hứa Hủ làm học trò. Còn cô phải đi theo cảnh sát Ngô, một người cảnh sát sắp về hưu. Chỉ tính đến xuất thân trong Cục Cảnh sát, cô đã thấp hơn Hứa Hủ một cái đầu.

Bây giờ, anh còn đích thân huấn luyện Hứa Hủ vào mỗi buổi sáng hàng ngày. Hai người sớm tối bên nhau, Diêu Mông thậm chí có linh cảm, bọn họ sẽ xảy ra điều gì đó.

Đây là điều cô không muốn chứng kiến, cũng sợ phải chứng kiến.

***

Bởi vì gia đình không ở thành phố Lâm nên mỗi khi tan sở, Quý Bạch gần như là người cuối cùng rời khỏi văn phòng.

Hôm nay, Hứa Hủ ở lại làm thêm đến tối muộn, bởi cô phải hoàn thành công việc Quý Bạch giao phó. Diêu Mông cũng chưa ra về, cô không rõ tâm trạng của mình lúc này. Cô biết làm vậy là hơi mù quáng và không lý trí, nhưng buổi trưa nghe nói Quý Bạch huấn luyện Hứa Hủ, bây giờ thấy văn phòng Quý Bạch vẫn bật đèn sáng, cô bỗng dưng không muốn ra về.

Hơn chín giờ tối, Quý Bạch tắt đèn đi ra ngoài. Nghe tiếng bước chân, Diêu Mông cũng vội tắt máy vi tính đứng dậy, cúi đầu sắp xếp lại túi xách của mình.

Quý Bạch đảo mắt qua Hứa Hủ vẫn đang cắm cúi gõ chữ trước, sau đó mới nhìn Diêu Mông: “Sao em còn chưa về?”

Diêu Mông nhoẻn miệng cười với anh: “Em về đây, vừa rồi có một chút công việc chưa làm xong.”

Quý Bạch đi đến bên Hứa Hủ, dừng bước: “Em còn chưa đi à? Ngày mai liệu có thức dậy nổi không?”

Hứa Hủ lúc này mới bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Sau đó, cô ‘vâng’ một tiếng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Ba người cùng đi xuống dưới tầng một, Hứa Hủ và Quý Bạch đều đi đến nhà xe lấy ô tô. Diêu Mông kéo cổ áo, vẫy tay chào: “Vậy em đi trước đây.” Nói xong, cô liền quay người, trong lòng hơi thất vọng, đồng thời chế giễu bản thân. Cô có cảm giác, cô đang biểu diễn một màn kịch rất tồi tệ.

“Khoan đã.” Đúng lúc này, thanh âm trầm thấp của Quý Bạch vang lên. Trái tim Diêu Mông như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô quay người nhìn anh, đồng thời nghe rõ tiếng quả tim đập thình thịch của mình.

“Bây giờ không còn xe buýt, em về kiểu gì?” Quý Bạch hỏi.

Diêu Mông ngượng ngùng xoa đầu: “Em quên mất thời gian... Em xem có kịp bắt chuyến xe cuối cùng không?” Nói xong, cô ngước mắt nhìn Quý Bạch. Nhưng khi bắt gặp đôi mắt sâu hun hút của anh, cô lại cụp mi, sợ anh nhìn ra sự chờ mong rõ ràng trong mắt cô.

Trước dáng vẻ không tự nhiên của Diêu Mông, Quý Bạch cười cười, dời ánh mắt đi chỗ khác: “Để Hứa Hủ đưa em về. Hai đứa cùng đường đấy.”

Hứa Hủ và Diêu Mông đều ngẩn người.

Hứa Hủ quay sang Diêu Mông: “Chúng ta thuận đường sao?”

Diêu Mông im lặng một hai giây, sau đó nói ra địa chỉ nhà mình.

Hứa Hủ ngẫm nghĩ, đúng là thuận đường thật: “Đi thôi, sau này nếu làm thêm giờ, bọn mình có thể cùng về.”

***

Ra khỏi Cục Cảnh sát, Quý Bạch lái xe về hướng bắc. Hứa Hủ chở Diêu Mông đi về phía đông nam. Diêu Mông xoa mặt, cười nói: “Hóa ra Quý đội biết chúng ta sống ở đâu.”

Hứa Hủ nói khẽ: “Ờ.”

“Có phải Quý đội nghiêm khắc lắm không?”

“Tất nhiên rồi.”

Diêu Mông cười cười: “Mình thấy bình thường anh ấy hòa nhã đấy chứ. Bạn tập luyện với anh ấy có thú vị không?”

Hứa Hủ thấy câu hỏi này có phần kỳ lạ: “Thú vị?” Cô lắc đầu: “Mình không biết, mình và anh ấy không nói chuyện nhiều.”

Diêu Mông kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng nở nụ cười tươi: “Thật ra mình cũng định đi tập luyện, có lẽ sắp tới đây mình sẽ tập cùng hai người.”

Hứa Hủ quay sang nhìn Diêu Mông.

Diêu Mông giật mình, nghe Hứa Hủ nói: “Bạn xác định bạn có thể ngày ngày thức dậy từ lúc bốn giờ rưỡi, chạy mười vòng quanh sân tập, thứ bảy và chủ nhật không được nghỉ?”

Diêu Mông đột nhiên phì cười, giơ tay véo má Hứa Hủ: “Hứa Hủ, có lúc bạn thật đáng yêu, khiến người khác chỉ muốn véo bạn một cái.” Ngừng một lát, cô nói tiếp: “Nhà mình ở xa quá. Cuối tuần nếu có thể dậy sớm mình sẽ đến tập, không dậy nổi thì bạn lại một mình tiếp tục chịu khổ đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio