Ngày cuối tuần, thành phố Lâm nắng gắt, gió xuân ấm áp, giống như gấp gáp muốn hun nóng từng đường nét của thành phố.
Tuy nhiên, cả đội cảnh sát hình sự không rảnh rỗi hưởng thụ thời tiết tươi đẹp này. Bởi vì ba ngày sau vụ án của Diệp Tử Tịch, lại xảy ra hai vụ lưỡi dao làm người khác bị thương. Cấp trên giao việc điều tra bốn vụ án liên quan đến lưỡi dao cho đội hình cảnh.
Thật ra, ngoài Diệp Tử Tịch, những người khác chị bị thương ngoài da, trong đó có một người bị lưỡi dao sượt qua tay, để lại vết xước nhỏ. Người bị thương thậm chí không báo án. Nếu không phải cảnh sát gọi điện đến các công viên tìm hiểu tình hình, họ không biết xảy ra sự cố đó. Hơn nữa, hậu quả của các vụ án tương đối nhẹ, không gây ra hoảng loạn trong dân chúng.
Nhưng cục cảnh sát vẫn rất coi trọng, cục trưởng đặc biệt yêu cầu tăng thêm lực lượng, tiến hành tuần tra mai phục ở các công viên.
Hai ngày trôi qua, vụ án vẫn không có tiến triển. Bởi vì kẻ phạm tội không để lại bất cứ manh mối nào nên cuộc điều tra không có kết quả.
Chiều chủ nhật, Hứa Hủ ngồi trầm tư suy nghĩ trong phòng hội nghị của đội hình cảnh. Trước mặt cô là một đống ảnh liên quan đến vụ án.
Quý Bạch đang trong kỳ nghỉ nên Cục trưởng ra chỉ thị anh không cần tham gia vụ án này. Những người khác đều ra ngoài điều tra, Diêu Mông cũng đi theo người hướng dẫn cô là cảnh sát Ngô. Hứa Hủ đề xuất với đội, để cô thử phác họa chân dung tội phạm. Vì vậy, mấy ngày nay cô luôn làm việc độc lập.
Hứa Hủ xoay xoay cây bút trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh và bản đồ đính trên bảng trắng. Miệng cô lẩm nhẩm một số địa danh.
Công viên Thụy Anh, công viên Phương Đình, công viên Triều Dương, công viên Dụ Minh...đều nằm xung quanh khu vực nơi Hứa Hủ sinh sống, là những công viên được chính quyền thành phố quy hoạch riêng cho khu vực CBD mới thành lập. (CBD viết tắt của từ "Central Business District"- Khu thương mại trung tâm). Có công viên do các tập đoàn bỏ vốn đầu tư xây dựng, ví dụ như công viên Phương Đình có kiến trúc và phong cảnh rất đẹp, được coi là biểu tượng của CBD.
Hung thủ dùng loại dao rọc giấy rất phổ thông, mua trên mạng mười đồng cả tá, lưỡi dao ở nhiều điểm được xếp thành hình ngôi sao năm cánh.
Hung thủ hai lần chôn dao dưới thảm cỏ, nước sơn màu xanh lá cây cũng bình thường. Đồng nghiệp ở khoa giám định phát hiện, trong nước sơn có thành phần khác, một lần là trộn thêm nước, qua giám định phát hiện là nước sông của thành phố; một lần kiểm nghiệm ra thành phần kỳ quái, cuối cùng phán đoán là nước canh tê cay. Do canh tê cay là món ăn thịnh hành trong thành phố, bán ở khắp mọi nơi nên cảnh sát không tìm ra manh mối.
Thời gian xảy ra bốn vụ án cũng không có quy luật nhất định, có ngày đi làm, ngày nghỉ cuối tuần; có buổi sáng, buổi chiều, tầm chạng vạng tối.
Đang chìm trong suy tư, Hứa Hủ bất chợt nghe thấy tiếng gọi ôn hòa ở sau lưng: "Cảnh sát Hứa?"
Là Diệp Tử Tịch.
Bây giờ trời đã về chiều, ánh nắng màu mật ong chiếu sáng cả căn phòng trống trải. Diệp Tử Tịch mặc bộ váy màu trắng thướt tha, khóe miệng chị nở nụ cười thân thiện.
Thật ra lần trước, Hứa Hủ không để ý kỹ ngoại hình của Diệp Tử Tịch. Cô chỉ nhớ đó là người phụ nữ cao gầy, trầm ổn. Tuy máu chảy lênh láng nhưng chị vẫn có chừng mực, tỏ ra phối hợp với hành động cấp cứu của cô.
Bây giờ mặt đối mặt, Hứa Hủ mới có khái niệm về dung mạo của Diệp Tử Tịch.
Dáng người mảnh mai, gương mặt thanh tú. Nhưng do ánh mắt chị rất sắc bén nên con người chị tỏa ra khí chất lãnh đạm.
Hứa Hủ gật đầu, đợi Diệp Tử Tịch nói tiếp.
Diệp Tử Tịch mỉm cười, cầm tay Hứa Hủ: "Hứa Hủ, chị muốn đích thân cám ơn em đã cứu mạng nên mới đến đây. Cám ơn em!" Diệp Tử Tịch nói rất chậm, bởi vì chậm nên thanh âm của chị tương đối cuốn hút.
Hứa Hủ cũng mỉm cười. Do không quen tiếp xúc thân thể với người khác, cô liền rút tay về: "Không cần khách sáo, vết thương của chị đỡ chưa ạ?"
Diệp Tử Tịch gật đầu, cho Hứa Hủ xem vết thương trên cổ tay.
"Tối nay em có rảnh không? Chị muốn mời em ăn cơm." Diệp Tử Tịch cất giọng dịu dàng.
Hứa Hủ trả lời dứt khoát: "Cám ơn chị, em không có thời gian. Em xin nhận tấm lòng của chị là được."
Diệp Tử Tịch nhìn đống ảnh treo đầy trên tường, biết Hứa Hủ thật sự không rảnh rỗi. Chị ta đặt tay lên vai cô: "Đợi khi nào em bận qua giai đoạn này, nhất định cho chị cơ hội mời em ăn cơm."
Động tác thân mật của Diệp Tử Tịch lại một lần nữa khiến Hứa Hủ không thích ứng, cô hơi nhích người ra xa. Diệp Tử Tịch nheo mắt nhìn cô, mỉm cười: "Vậy chị không làm phiền em nữa, cố gắng lên nhé."
Hứa Hủ tiễn Diệp Tử Tịch ra cửa rồi lại quay về chỗ ngồi trầm tư. Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn: "Có người hỏi chị số điện thoại liên lạc của em nhưng chị không cho. Muốn gặp ân nhân cứu mạng của chị, phải để cậu ấy tốn chút công sức, đúng không em?"
Sau khi liếc qua tin nhắn, Hứa Hủ ném điện thoại sang một bên, tiếp tục nghĩ về vụ án.
Đến giờ cơm tối, đột nhiên có người mang cơm đến đội hình cảnh, kêu Hứa Hủ nhận hàng. Đó là cơm hộp trông rất đẹp mắt của khách sạn Quảng Châu. Hứa Hủ tưởng anh trai quan tâm đến cô nên cũng không chú ý.
Kết quả, tối muộn Hứa Hủ gọi điện cho Hứa Tuyển, Hứa Tuyển nói cả buổi chiều anh bận họp, làm gì có thời gian làm ông anh tốt.
Hứa Hủ lập tức hiểu ra vấn đề: "Là Diệp Tử Tịch."
Hứa Tuyển tựa hồ rất kinh ngạc: "Diệp Tử Tịch nào cơ?"
"Diệp Tử Tịch đó."
"Hả? Tại sao chị ta lại bảo người mang cơm đến cho em?"
Hứa Hủ kể chuyện cứu Diệp Tử Tịch, Hứa Tuyển rùng mình: "Em không sao đấy chứ?"
"Em tất nhiên không sao rồi." Hứa Hủ trả lời.
"Diệp Tử Tịch thì sao?"
"Lúc đó chị ấy rất nghiêm trọng, bây giờ khỏi rồi."
Nghe cô nói vậy, Hứa Tuyển mới yên tâm, anh trêu chọc em gái, lần đầu tiên nhận được cơm hộp tình yêu, đáng tiếc là phụ nữ tặng. Anh nghe nói Diệp Tử Tịch là người đẹp trí thức nổi tiếng, hỏi Hứa Hủ cảm thấy thế nào. Hứa Hủ chau mày đáp, cô rất bận, không rảnh nói chuyện phiếm. Sau đó cô lập tức cúp điện thoại.
Ai ngờ hai ngày tiếp theo, Diệp Tử Tịch mỗi ngày đều đặt cơm trưa và cơm tối gửi đến cục cảnh sát cho Hứa Hủ. Ngoài cơm hộp còn kèm theo một thùng hoa quả tươi, đủ chia cho cả đội hình cảnh.
Sự việc này kinh động đến cục trưởng, ông đích thân tới đội hình cảnh hỏi han, còn ăn mấy quả măng cụt.
Hứa Hủ vốn là người không thích chơi trội, cô lập tức gọi điện cho Diệp Tử Tịch. Nhưng Diệp Tử Tịch cất giọng dịu dàng và kiên quyết, nói Hứa Hủ làm việc quá vất vả, để bày tỏ tâm ý, chị đã đặt cơm hộp và hoa quả trong một tháng, không thể trả lại.
Đầu óc Hứa Hủ chỉ nghĩ đến vụ án, cô đành để mặc Diệp Tử Tịch muốn làm gì thì làm.
Nhưng vụ án vẫn không có tiến triển mang tính đột phá. Ngoài việc tuần tra ở mấy công viên, đội dự định tiến hành điều tra cả những thành phần vô công rỗi nghề và những người từng có tiền án tiền sự của thành phố.
Hứa Hủ quyết định, đi đến hiện trường phạm tội xem xét tình tình.
***
Buổi chiều ngày thường, công viên rất ít người, chỉ có mấy ông già ngồi chơi cờ tướng. Hứa Hủ đi tới công viên, nơi Diệp Tử Tịch bị thương, cô bất chợt nhìn thấy một người đàn ông ngồi dưới ánh mặt trời chói chang, mỉm cười với cô.
Là người đàn ông đi cùng Diệp Tử Tịch ngày hôm đó, tên Diệp Tử Kiêu.
Không giống lần trước, hôm nay anh ta mặc bộ đồ thể thao màu xám trắng, càng tôn nước da trắng, khiến anh ta càng trẻ trung hơn. Mái tóc đen ngắn rơi xuống trán, đuôi mắt dài lấp lánh. Trông anh ta rất đẹp trai, giống ngôi sao trên tạp chí.
"Đợi năm ngày liền, cuối cùng cũng tìm thấy em." Diệp Tử Kiêu phủi cỏ dính trên người, đứng dậy đi đến trước mặt Hứa Hủ, thân hình cao lớn của anh ta che phủ Hứa Hủ trong giây lát: "Tối nay tôi muốn cùng em ăn cơm."
Hứa Hủ cau mày, nhìn anh ta bằng ánh mắt quái dị: "Tôi không ăn, mời anh tránh ra." Nói xong, cô đi vòng qua người Diệp Tử Kiêu, quan sát thảm cỏ dưới chân.
Diệp Tử Kiêu ngẩn người mất mấy giây mới có phản ứng, Hứa Hủ không đếm xỉa đến anh ta.
Từ trước đến nay, Diệp Tử Kiêu biết rõ, ngoại hình của anh ta có sức hấp dẫn lớn đối với phụ nữ.
Bởi vì tính đến khả năng có thể gặp lại cô cảnh sát khiến anh ta hứng thú, hôm nay trước khi ra cửa, Diệp Tử Kiêu cố ý chăm chút bề ngoài.
Tuy Diệp Tử Kiêu từng nghĩ đến chuyện bị từ chối, nhưng phản ứng vừa rồi của Hứa Hủ khiến anh ta không khỏi bất ngờ. Không ngượng ngùng, không thảng thốt, không khẩn trương, không do dự.
Cô không hề có phản ứng bình thường của một người phụ nữ trước sự theo đuổi của một người đàn ông tuấn tú.
Diệp Tử Kiêu âm thầm đánh giá Hứa Hủ. Hôm nay cô mặc áo khoác gió màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, khiến cô trông càng mảnh mai. Dáng người cô vốn nhỏ bé, ngồi xổm dưới chân anh ta, trông lại càng bé nhỏ.
Vậy mà cô gái nhỏ này dám từ chối anh ta.
Diệp Tử Kiêu quyết định đổi cách khác: "Em đang bận gì thế? Nghiên cứu vụ án à?"
Hứa Hủ chẳng thèm ngẩng đầu nhìn anh ta: "Cảnh sát phá án, mời anh đi chỗ khác, đừng gây trở ngại." Sau đó, cô đứng dậy, chăm chú quan sát xung quanh.
Thật ra ngày hôm đó, Hứa Hủ hơi có ấn tượng với Diệp Tử Kiêu. Bởi vì anh ta tương đối lắm lời, lúc cô tiến hành cấp cứu, anh ta ở bên cạnh lải nhải vài câu.
Vì vậy, trong con mắt cô, tình hình hiện tại là, một người qua đường A vô vị, tự luyến và ngạo mạn, đột nhiên nhảy ra đòi ăn cơm với cô.
Tất nhiên cô chẳng bận tâm đến anh ta.
Diệp Tử Kiêu trầm mặc trong giây lát rồi quay người bỏ đi. Hứa Hủ nghe thấy tiếng bước chân anh ta đi mỗi lúc một xa, xung quanh cuối cùng cũng khôi phục sự yên tĩnh.
Đứng ở bãi cỏ một lúc, Hứa Hủ tiếp tục đi công viên tiếp theo. Trước khi ra về, Hứa Hủ chợt nhớ tới Diệp Tử Kiêu, lại đưa mắt nhìn quanh, anh ta quả nhiên mất dạng, cô cảm thấy nhẹ người.
Ai ngờ vừa đi ra cổng công viên, Hứa Hủ liền nghe thấy tiếng bước chân đáng ngờ ở đằng sau. Cô lập tức dừng bước, quay đầu, phát hiện Diệp Tử Kiêu đang đi theo cô ở một cự ly không xa không gần, gương mặt anh ta điềm nhiên như không.
"Có chuyện gì sao?" Hứa Hủ lên tiếng hỏi.
"Tôi muốn cùng em ăn cơm."
"Tôi từ chối."
"Ờ."
Hứa Hủ không nhìn anh ta, tiếp tục bước đi. Nhưng Diệp Tử Kiêu nhanh chóng đuổi tới nơi. Hứa Hủ lại quay đầu, anh ta nhìn cô cười cười, ánh mắt đầy vẻ thích thú, thậm chí ẩn hiện tia đắc ý.
Từ trước đến nay, Hứa Hủ chưa từng gặp người nào bám dai như vậy, cô cũng không thể hiểu nổi tư duy của anh ta. Trực tiếp từ chối vô dụng, cô không thích nói những lời thừa thãi, thế là chẳng thèm để ý đến anh ta, nhanh chóng rời khỏi công viên, lên tàu điện ngầm.
Người đi tàu không đông cũng không ít. Hứa Hủ vừa đứng ở một góc liền nhìn thấy Diệp Tử Kiêu đứng đối diện cô, cách cô khoảng một mét. Anh ta tựa người vào thành tàu, khoanh tay nhìn cô chăm chú. Hứa Hủ coi anh ta không tồn tại, lạnh nhạt đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Tuy nhiên, những người xung quanh không được bình thản như Hứa Hủ.
Diệp Tử Kiêu vốn cao lớn, chân dài tay dài, đứng chiếm một góc. Hơn nữa, ngoại hình của anh ta quá xuất chúng, vẻ đẹp ngạo mạn của anh ta nổi bật giữa khoang tàu. Những người xung quanh vô ý thức giữ khoảng cách với Diệp Tử Kiêu, trong khi mấy cô gái trẻ thỉnh thoảng liếc nhìn anh ta.
Sau đó, nhanh chóng có người phát hiện, người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai này không rời mắt khỏi Hứa Hủ. Thế là vô số ánh mắt hiếu kỳ hướng về phía Hứa Hủ. Hai má Hứa Hủ dần nóng ran, cô lạnh lùng lườm Diệp Tử Kiêu một cái. Đến trạm tiếp theo, Hứa Hủ lập tức xuống tàu. Diệp Tử Kiêu đương nhiên đi theo cô. Bắt gặp gương mặt nghiêng lạnh nhạt nhưng đỏ ửng của cô, tâm trạng của anh ta trở nên rất vui vẻ.
Khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Tử Kiêu bám theo Hứa Hủ như hình với bóng. Hứa Hủ lượn quanh công viên, anh ta liền tìm ghế đá ngồi nghỉ, dõi theo bóng lưng cô, không để cô rời khỏi tầm mắt của anh ta. Hứa Hủ đi tàu điện ngầm, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình trước mặt mọi người. Hứa Hủ lên taxi, anh ta lập tức ném cho tài xế 100 nhân dân tệ rồi ngồi vào ghế trước, lại tiếp tục ngắm Hứa Hủ qua gương chiếu hậu.
Ban đầu, Hứa Hủ rất khó chịu, cô nhìn anh ta bằng ánh mắt muốn giết người, lạnh lùng kêu anh ta biến đi. Nhưng Diệp Tử Kiêu từ đầu đến cuối chỉ lặp đi lặp lại câu nói: "Tôi muốn cùng em ăn cơm."
Cuối cùng Hứa Hủ quyết định không bận tâm đến anh ta, chuyên tâm nghiên cứu hiện trường phạm tội.
Lúc đến công viên thứ tư đã là mười giờ tối. Công viên đã đóng cửa. Hứa Hủ rút thẻ công tác, bảo nhân viên quản lý mở cửa cho cô. Diệp Tử Kiêu vừa định đi vào, Hứa Hủ lập tức nói với nhân viên quản lý: "Tôi không quen biết người này, anh đừng để người không phận sự vào trong."
Thấy phong thái của Diệp Tử Kiêu không tầm thường, nhân viên quản lý lịch sự mời anh đi chỗ khác. Diệp Tử Kiêu dõi theo hình bóng nhỏ bé của Hứa Hủ một mình đi vào đêm tối, ngữ khí của anh ta lạnh hẳn: "Anh không nhìn ra sao? Cô ấy là bạn gái của tôi."
Nhân viên quản lý còn đang lưỡng lự, giọng nói lạnh nhạt của Hứa Hủ truyền tới: "Nếu anh để anh ta vào bên trong, hai người đều phạm tội cản trở công vụ."
Kết quả, Diệp Tử Kiêu bị ngăn ở bên ngoài công viên.
Anh ta đứng ngoài cổng một lúc, Hứa Hủ vẫn không thấy bóng dáng. Nhân viên quản lý hiếu kỳ dò xét anh ta: "Cô cảnh sát vừa rồi là bạn gái cậu thật sao?"
Diệp Tử Kiêu trả lời lãnh đạm: "Sớm muộn gì cũng là bạn gái của tôi."
Nhân viên quản lý bật cười. Diệp Tử Kiêu ném bao thuốc cho anh ta, hai người trò chuyện một lúc, Diệp Tử Kiêu tìm một cái ghế ngồi đợi ở cổng.
Khi Hứa Hủ đi ra khỏi công viên, người quản lý lập tức nháy mắt với cô. Thuận theo ánh mắt của anh ta, Hứa Hủ phát hiện Diệp Tử Kiêu đang ngồi trên ghế cách vài bước chân. Anh ta tựa đầu vào thành ghế, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân bất động, chỉ có lồng ngực phập phồng.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, khiến Diệp Tử Kiêu trông như bức tượng điêu khắc đang ngủ say. Hứa Hủ vừa có phát hiện mới về vụ án, tâm trạng của cô không tồi. Vì vậy, ngắm gương mặt yên tĩnh của Diệp Tử Kiêu, cô không thấy anh ta đáng ghét như hồi chiều.
"Cô cảnh sát, bây giờ trời rất lạnh, ngủ như vậy dễ bị cảm lắm. Cô mau đi gọi cậu ấy dậy đi!" Nhân viên quản lý nói.
Hứa Hủ liếc anh ta một cái: "Chào anh!" Nói xong cô lập tức đi bộ về bến tàu điện ngầm.
Khi Hứa Hủ khuất bóng, Diệp Tử Kiêu liền mở mắt đứng dậy, dõi theo phương hướng cô vừa rời đi. Cô gái này quả là cứng rắn, không một chút mềm lòng. Chẳng phải cô là cảnh sát hay sao? Dù nhìn thấy người xa lạ ngủ trên đường phố cũng nên nảy sinh lòng thương hại mới đúng?
Không đếm xỉa đến ánh mắt giễu cợt của nhân viên quản lý, Diệp Tử Kiêu kéo vạt áo khác, so vai rụt cổ, đúng là...lạnh thật đấy!