Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
... Tôi ho nhẹ một tiếng, ý bảo nó né ra xíu xíu đi, nóng lắm rồi nha >
Ơ cái thằng này, ngại cái con khỉ, chị mày có người trong mộng hẳn hoi rồi đấy nhá, đừng có mà giở trò cám dỗ chị đây đấy. Với lại không phải bé có gấu rồi à, cái em loli xênh gái kia ấy?!
Tôi khịt mũi, đẩy mặt nó ra xa, xa thật là xa... Ôi, cái khung cảnh chỉ-có-trong-ngôn-tình này quả thật không hợp với chúng tôi đâu a.
- E hèm, bé nên hiểu là thế này đi. Thứ nhất, chị mày có người mông trọng rồi. Ây zà, là hoa có chủ rồi đấy nhá, chị đây không thích làm hồng hạnh vượt tường đâu. Thứ hai, bé chưa đủ tuổi đâu nha, chị hoàn toàn không có hứng thú với bé, nên đừng có mơ tưởng nghen. Thôi,tốt nhất nên nghe chị mày..._Tôi một tay khoác vai nó, một tay quơ quơ lên trời, vẽ ra những " lí tưởng cuộc sống " đầy triết lí_ Giờ lo mà học đi ha. Còn việc yêu đương gì đó thì tính sau đi. Tới lúc học giỏi rồi thì có khối em xinh "bưởi to" theo cả hàng dài thế này nè, lúc đó chọn cho thoải mái a.
- À còn nữa, chuyện khi nãy bé tuyệt đối cấm nghĩ lung tung nghe chưa, chị đây chỉ là... vào lộn WC hoy à_ Tôi cười tủm tỉm_Với lại... cưng có tập gym à? Hay là cử tạ thế, nhiều múi quá hà.
Hồi trước nghe câu này thì tôi tủi bỏ mẹ, thế mà giờ ngẫm lại mới thấy mẹ nói đúng: Nếu có ai nói con có duyên, thì chắc đến cả thằng biến thái cũng là người lịch sự có văn hóa đấy
Mặt nó từ sắc xanh rồi chuyển sang tím, đỏ, hồng. Trông cứ như tắc kè hoa vậy -_-. Dừng lại là màu đỏ gấc, lan tới tận mang tai. Nó vỗ đầu tôi một cái, làm như tôi là chó không bằng rồi vội đi vào phòng thử đồ gần đó. Tôi thở phào. Phù, may mà mình còn biết tùy cơ ứng biến, nếu không chắc bị đưa lên thớt chặt chặt chém chém rồi ấy chớ!
Thôi kệ, tôi phải lui khỏi đây càng sớm càng tốt, căn bản là để bảo toàn " cho cái tờ-rinh tiết quý giá " cho bé Tiểu Dương a.
Không phải mình các bạn đâu, cả tô cũng thấy lạ đấy. Chẳng biết ma xui quỷ khiến sao mà tôi cứ có cả giác muốn lại gần nó hơn ấy, gần thật là gần vô ợ, muốn sờ vào cái mẹt thối xấu xa của tên tiểu tử đó, bóp bóp nhéo nhéo cho đã.... Chẳng lẽ tôi, đến thời kì động dục rồi à? -_-
Tôi bung chéo tay. Từ khi gặp Tiểu Dương, tự nhiên tôi thấy lồng ngực cứ nhói lên ấy, tim thì đập thình thịch nghe rõ cả tiếng luôn, còn cái vòng cổ hình giọt nước đáng hận kia nữa. Nó tự nhiên chuyển màu vàng ánh kim rồi siết chặt vào cổ tôi, lạ lùng làm sao... Hừm, tôi thấy cái dấu hiệu này quen quen nhỉ, yêu đương gì đó thì chắc không phải rồi... hừm.. hừm.. nó hình như là.... Thoy, kệ đi, quên mẹ nó rồi (-_-)) / ~~~~
______________________________
Sáng sớm tinh mơ, tôi khẽ cựa người ngồi dậy. Tối qua, sau khi ứng chút tiền lương, tôi vội từ biệt cả nhà rồi bắt chuyến xe đêm về đồi Hạ Thanh.
Chu ngoa, tại nhớ ông quá mà --
Trước khi đi, cô Nhiên bảo đến hai ngày nữa tôi sẽ bắt đầu dạy kèm, làm gia sư chính thức lun. Lịch dạy thêm thì cũng nhẹ, chiều các thứ ,,, thôi, lương lại nhiều, quá béo bở còn gì.
Ấy, nhưng với bộ dạng nữ nhân này, đạp chân vào cửa mà tự nhận là Việt Anh thì... có sao không nhỉ? Mà cũng chẳng có chi đâu, cứ nhận mình là em gái là được.
Tôi hiên ngang vác ba lô, mở mạnh cửa:
- Ông ới ời, cháu về với ông rồi đây. Ui choa, cháu nhớ ông quá à, cứ gỡ như đã mấy chục ngàn tỉ năm không được gặp nhau r..._ Thế nhưng chưa kịp nói xong, tôi chợt á khẩu.
Quéo queo quèo...Dạ, trước mặt tôi lại là cảnh + nữa rồi, muốn đui quá.
Có hai nam nhân đang ở trong tư thế rất mờ ám, một anh ( có thể là thụ) tựa vào dưới bàn, hai tay khoanh lại nhìn anh kia đầy "thách thức", trên người mặc mỗi cái áo sơ mi rộng tuềnh toàng. Còn một anh ( có thể là công) đang chống hai tay vào bàn nhìn anh kia, cả người có mỗi cái... quần xà lỏn -_- Nhưng chắc không tiến triển tới + đâu nhỉ, cả hai anh này mặt nặng mày nhẹ, trông như mới vừa cãi nhau mà.
Tóm lại một câu: Số tui là số gì cứ gặp mấy cảnh éo le thế này vậy trời!!
Đôi " công cường thụ cường" kia nghe thấy giọng nói oang oang chói tai của tôi, bỏ cái tư thế mờ ám kia rồi quay qua nhíu mày,liếc nhìn tôi đầy ẩn ý.
- Các anh không cần phải nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu ấy đâu, chính tôi cũng đang khó hiểu đây này. Thôi không làm phiền đại sự của hai người nữa, tôi đi_ Tôi giơ năm ngón tay, đánh bài chuồn.
-... _???
- À mà cho ông Huyễn ở đâu vậy ạ?_ Tôi trực đi, quay lại hỏi.
- Ông ấy ở trên tầng , gác trái _ Anh "thụ" điền tĩnh bảo.
- Vâng cảm ơn.
-
- À, còn nữa!
-???
- Hai người sau này nếu có muốn động thủ, thì hãy đóng kín cửa lại nhé. Mà dù có thèm lắm thì cũng đừng nên làm ở phòng khách chứ, ảnh hưởng tới những người trong sáng như tôi đấy nhá_ Tôi chu môi, không để ý đến hai con người đang ngẩn tò te, không hiểu gì kia nữa, vội leo lên gác trên.
Vài giây sau đó tôi nghe thấy tiếng đấm tay vào cửa, điệu bộ có vẻ phẫn nộ lại xấu hổ vô cùng, sau đó là tiếng cãi nhau ỏm tỏi... Nguyên cả buổi tối ấy, tôi đã được nghe cải lương nam... ^
Có ai tin vào cái gọi là iu từ cái nhìn đầu tiên hông...._.
Ta thì tin nà ))):